Chương 4: Cảm giác về nhà thật tốt

Sau đó cô ấy chỉ vào Giản Mạn Hủy: "Người này thì ghê gớm rồi, làm luật sư, rất có tiếng trong giới luật sư."

Sau đó chỉ vào Khang Hiểu Lan: "Cô ấy à? Trước đó cô ấy làm một cô thiên kim tiểu thư nhàn rỗi, bây giờ cô ấy đã giáng cấp thành một đầu bếp."

Khang Hiểu Lan ngay lập tức nhướng mày trợn mắt nhìn Án Ức Nhu.

Án Ức Nhu phớt lờ ánh mắt nhìn chằm chằm của Khang Hiểu Lan và chỉ vào Cung Diệc Ngưng: "Người này cũng giỏi cực, là một vũ công ba lê nổi tiếng."

Tô Vãn Hạ đột nhiên có cảm giác như mọi người đều đã khác đi rất nhiều, sáu năm trước, tất cả đều là những cô gái trong sáng và ham chơi, bây giờ mỗi người đều có thành tựu của riêng mình, thời gian thực sự là thứ vũ khí có thể thay đổi mọi thứ.

"Còn cậu thì sao? Vãn Hạ" Án Ức Nhu hỏi Tô Vãn Hạ.

Những người còn lại cũng mở to mắt nhìn cô.

Khi đó, Tô Vãn Hạ không chỉ có tiếng là hoa khôi của trường Đại học Hill, mà còn mang danh là một kỳ tài.

Cô khẽ mỉm cười, bỗng chốc đã làm mê hoặc ánh mắt của mấy người, quả nhiên đúng là hoa khôi của trường, nụ cười của cô thật mê người.

"Như các cậu đã biết, mình luôn thích ngành kiến trúc xây dựng. Sau khi ra nước ngoài, mình tập trung vào thiết kế và đã dấn thân vào ngành này một cách tự nhiên."

"Ồ."

"Wow." mấy người khác trầm trồ.

"Vãn Hạ, cậu thật có nghị lực, vẫn luôn theo đuổi ước mơ của mình." Án Ức Nhu đã thực sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. "Ha ha, chỉ cần kiên trì, thì sẽ có cơ hội thực hiện được." Tô Vãn Hạ bùi ngùi nói.

“Nhưng được gặp lại các cậu, mình rất vui.” Tô Vãn Hạ nâng chiếc ly trong tay, “Cám ơn các cậu đã không quên mình.”

“Vãn Hạ, chúng ta sẽ là bạn tốt suốt đời.” Án Ức Nhu cũng có chút đa cảm, trong cuộc đời này để có được vài người bạn thân thật không dễ dàng.

“Hãy nâng ly chúc mừng tình bạn của chúng ta nào!” Giản Mạn Hủy lớn tiếng nói.

"Cạn ly."

"Cạn ly."

Bữa cơm này, Tô Vãn Hạ đã rất vui, lần đầu tiên sau 6 năm cô có cảm giác thoải mái, dường như những điều chất chứa trong lòng đều biến mất, từ trong đáy lòng đến cơ thể đều cảm thấy vô cùng thư thái.

Sau bữa ăn, mấy người họ ngồi cùng nhau trò chuyện, Giản Mạn Hủy đề nghị buổi tối cùng nhau đi Happy, nhưng bị Tô Vãn Hạ từ chối, vì cô muốn về nhà trước, về ngôi nhà mà cô đã xa cách 6 năm trời.

Sau khi rời khỏi nhà của Án Ức Nhu, Tô Vãn Hạ lái xe về khu vực phía đông của thành phố C.

Hầu hết những người sống ở khu Đông của Thành phố C đều là những danh gia quý tộc, những tòa biệt thự sang trọng khiến Tô Vãn Hạ cảm thấy lạ lẫm.

Cô tự giễu nhếch khóe miệng, xem ra 6 năm thật sự thay đổi quá nhiều.

Đỗ xe trước một căn biệt thự, nhìn vào ngôi nhà mà cô nhớ nhung suốt 6 năm trời qua ô cửa kính, một cảm giác khó tả chạy khắp người.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô xuống xe và nhẹ nhàng bấm chuông cửa.

Một phút sau, cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, và trái tim của Tô Vãn Hạ run lên.

Một người phụ nữ hơn 30 tuổi ló đầu ra, khi nhìn thấy Tô Vãn Hạ thì hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, lễ phép hỏi: "Vui lòng cho hỏi, cô là ai?"

“Chị Lưu, ai vậy?” Một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên.

Ngay sau đó có tiếng bước chân đi ra phía cửa, khi mẹ Tô nhìn rõ người đứng ngoài cửa thì bỗng chốc sửng sốt, tỏ vẻ bất ngờ và mấp máy miệng.

Tô Vãn Hạ nhìn người mẹ đã già đi khá nhiều, thì cũng đỏ hoe đôi mắt, cô liền tiến đến ôm lấy vai mẹ Tô, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con đã về rồi!"

Mẹ Tô lúc này mới ý thức được và rưng rưng nước mắt: "Hạ Hạ, đúng thật là con, con đã trở về rồi, con có biết cha mẹ con nhớ con đến thế nào không?"

"Họ thật quá đáng, không cho cha mẹ liên lạc với con, thậm chí cha mẹ cũng không biết con sống ở bên đó có tốt không."

"Hạ Hạ, cha mẹ thật là vô dụng" Lúc này, mẹ Tô đã khóc không thành tiếng và ôm chặt Tô Vãn Hạ, như thể cô sẽ biến mất.

"Mẹ, giờ không sao rồi, chẳng phải con đã trở về rồi sao?"

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” lúc này mẹ Tô mới buông Tô Vãn Hạ ra và lau nước mắt.

Bà ấy vui mừng nói với thím Lưu đang đứng sững sờ ở bên cạnh: “Chị Lưu, đây là Vãn Hạ, con bé đã từ nước ngoài trở về.”

Tô Vãn Hạ mỉm cười với thím Lưu.

Lúc này thím Lưu mới nói: "Thì ra là tiểu thư, thảo nào vừa rồi tôi trông cô ấy rất quen, trông rất giống phu nhân."

Mẹ Tô cười toe toét: "Đương nhiên rồi, ha ha, chị Lưu, chị dọn dẹp lại phòng của Vãn Hạ nhé, đã lâu không có người ở, rất nhiều đồ vật không còn thích hợp nữa."

"Vâng, thưa phu nhân, tôi sẽ đi dọn dẹp ngay bây giờ."

Mẹ Tô kéo Vãn Hạ vào phòng khách ngồi xuống, quan sát cô từ trên xuống dưới.

Thỉnh thoảng lại nói trông Hạ Hạ đã gầy hơn trước, nhưng càng ngày trông càng xinh đẹp.

Trong lòng Tô Vãn Hạ ngập tràn hạnh phúc, cô tựa đầu vào vai mẹ Tô, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, thật lòng mà nói, những năm qua cha mẹ sống có tốt không?"

Mẹ Tô khẽ thở dài: “Cha mẹ sống rất tốt, chẳng qua là không có con bên cạnh thì thấy không an tâm thôi.”

"Người của Mục Thị cũng không còn gây khó dễ cho nhà họ Tô chúng ta nữa, những năm nay việc kinh doanh của công ty cũng dần được cải thiện."

Nói xong, bà ấy lo lắng nhìn Tô Vãn Hạ: "Chỉ là, Hạ Hạ. Ngày thứ hai sau khi con rời đi, Anh Thần đã đến nhà chúng ta."

Mẹ Tô nhìn Tô Vãn Hạ với ánh mắt dè dặt, thấy tâm trạng con gái không có gì bất thường, bà ấy mới tiếp tục nói: “Cậu ấy không tin con đã xuất ngoại, cha mẹ có nói sao cậu ấy cũng không nghe, đã ở lại đây suốt tứ sáng đến tối, mà vẫn không gặp được con thì mới bỏ đi như người mất hồn, sau đó thì không bao giờ quay lại nữa.”

Tô Vãn Hạ vẫn mỉm cười, thấy mẹ lo lắng nhìn cô, cô thản nhiên nói: "Mẹ, chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa, bây giờ con rất ổn."

Sau đó cô làm nũng ôm lấy cổ mẹ Tô, "Cha ở công ty sao? Bao giờ thì về?"

"Ha ha, con đó! 7 giờ tối là con đã về rồi." mẹ Tô chấm vào mũi Tô Vãn Hạ vẻ cưng chiều, bà cũng rất vui mừng vì con gái mình có thể buông bỏ quá khứ.

“Lát nữa chị Lưu sẽ ra ngoài mua ít nguyên liệu, mẹ sẽ nấu cho con món con thích.”

"Vâng, đã 6 năm con không được ăn rồi, con rất muốn ăn món mẹ nấu." Tô Vãn Hạ tỏ vẻ tội nghiệp.

"Đã 25 tuổi rồi, mà vẫn như trước đây, hơi tí lại nũng nịu, tỏ vẻ tội nghiệp."

"25 thì sao chứ, 25 tuổi là không được làm nũng sao?"

“Được, được, con có lớn từng nào cũng làm được.” mẹ Tô đành bất lực khi con gái làm nũng.

"Mẹ, con lên lầu giúp chị Lưu dọn phòng nhé."

"Đi, mẹ cũng đi lên đấy."

Tô Vãn Hạ đứng dậy, xách chiếc vali được mang từ nước ngoài về, cùng mẹ Tô đi lên lầu.

Mất khoảng một giờ mới dọn dẹp xong đồ đạc trong nhà.

Sau đó, thím Lưu ra ngoài mua thức ăn, mẹ Tô đã giúp phân loại và cất tất cả những món đồ mà Tô Vãn Hạ mang về.

Khi ngẩng mặt lên thì bà ấy nhìn thấy tấm thiệp mời màu vàng mà Tô Vãn Hạ vừa lấy ra khỏi vali.

Mẹ Tô thấy ngờ vực: "Hạ Hạ, hôm nay con vừa mới về, ở đâu mà có thiệp mời vậy?"

Tô Vãn Hạ liền ra vẻ, cô quơ quơ tấm thiệp mời trước mặt mẹ Tô, giả vờ bí mật: "Mẹ đoán xem?"

Chapter
1 Chương 1: Chuyện cũ
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Cô ấy đã về
4 Chương 4: Cảm giác về nhà thật tốt
5 Chương 5: Tập đoàn Mục Thị rất ảm đạm
6 Chương 6: Buổi tiệc tối 1
7 Chương 7: Buổi tiệc tối 2
8 Chương 8: Dạ tiệc (3)
9 Chương 9: Dạ tiệc (4)
10 Chương 10: Cô gái uống quá chén (1)
11 Chương 11: Cô gái uống quá chén (2)
12 Chương 12: Những kẻ đần sửng sốt
13 Chương 13: Cậu thật sự không có say tới phát điên
14 Chương 14: Cô Tô, Mục tổng có chuyện tìm cô
15 Chương 15: Những kỷ niệm tuyệt vời
16 Chương 16: Hiện thực thật tàn nhẫn
17 Chương 17: Thăm ban 1
18 Chương 18: Thăm ban 2
19 Chương 19: là anh lừa gạt hay cô nghĩ sai?
20 Chương 20: Mờ ám
21 Chương 21: Mục Anh Thần nổi giận 1
22 Chương 22: Mục Anh Thần nổi giận 2
23 Chương 23.1: Mục Anh Thần, em xong rồi!
24 Chương 23.2: Mục Anh Thần, em xong rồi!
25 Chương 24.1: Chồng của cô thật sự rất đẹp trai
26 Chương 24.2: Chồng của cô thật sự rất đẹp trai
27 Chương 25.1: Không giải quyết được nam thần nữ thần 1
28 Chương 25.2: Không giải quyết được nam thần nữ thần 1
29 Chương 26.1: Không giải quyết được nam thần nữ thần 2
30 Chương 26.2: Không giải quyết được nam thần nữ thần 2
31 Chương 27: Không giải quyết được nam thần nữ thần 3
Chapter

Updated 31 Episodes

1
Chương 1: Chuyện cũ
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Cô ấy đã về
4
Chương 4: Cảm giác về nhà thật tốt
5
Chương 5: Tập đoàn Mục Thị rất ảm đạm
6
Chương 6: Buổi tiệc tối 1
7
Chương 7: Buổi tiệc tối 2
8
Chương 8: Dạ tiệc (3)
9
Chương 9: Dạ tiệc (4)
10
Chương 10: Cô gái uống quá chén (1)
11
Chương 11: Cô gái uống quá chén (2)
12
Chương 12: Những kẻ đần sửng sốt
13
Chương 13: Cậu thật sự không có say tới phát điên
14
Chương 14: Cô Tô, Mục tổng có chuyện tìm cô
15
Chương 15: Những kỷ niệm tuyệt vời
16
Chương 16: Hiện thực thật tàn nhẫn
17
Chương 17: Thăm ban 1
18
Chương 18: Thăm ban 2
19
Chương 19: là anh lừa gạt hay cô nghĩ sai?
20
Chương 20: Mờ ám
21
Chương 21: Mục Anh Thần nổi giận 1
22
Chương 22: Mục Anh Thần nổi giận 2
23
Chương 23.1: Mục Anh Thần, em xong rồi!
24
Chương 23.2: Mục Anh Thần, em xong rồi!
25
Chương 24.1: Chồng của cô thật sự rất đẹp trai
26
Chương 24.2: Chồng của cô thật sự rất đẹp trai
27
Chương 25.1: Không giải quyết được nam thần nữ thần 1
28
Chương 25.2: Không giải quyết được nam thần nữ thần 1
29
Chương 26.1: Không giải quyết được nam thần nữ thần 2
30
Chương 26.2: Không giải quyết được nam thần nữ thần 2
31
Chương 27: Không giải quyết được nam thần nữ thần 3

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play