Chương 3: Hứa Tổng Giận Rồi!

Mặt trời e ấp nhô lên giữa làn mây mù. Sương đọng trên lá tí tách rơi từng giọt, nắng ban mai vươn mình ôm lấy thành phố vào lòng.

Đồng hồ điểm tít ở vạch số, bây giờ cũng đã 3 giờ rạng sáng.

Hạ Lạc Phàm mơ màng tỉnh giấc. Đầu đau như búa bổ, cô khẽ bò dậy, không ngờ liền ngã sõng soài xuống giường, khắp người không chỗ nào là không đau đớn.

Cô bất giác nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình, sốc đến nỗi hét lên một tiếng, song lập tức đưa tay bịt chặt miệng.

Hạ Lạc Phàm đảo mắt nhìn lên giường, đập vào mắt cô là một người đàn ông chẳng biết từ đâu chui ra. Cô hít thở thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, xâu chuỗi mọi việc cũng dần hiểu được đại khái vấn đề. Đây là lần đầu tiên cô trút hết số tiền vào chốn Bar Club đắt đỏ, lại tự trách chính mình hành động quá ngây thơ, tùy tiện.

Hạ Lạc Phàm gác tay lên bàn tìm một điểm tựa. Cô đứng dậy, giữa hai chân, vùng tư mật chảy xuống một thứ chất lỏng trắng đục, toàn thân nhớp nháp khó chịu vô cùng. Không nghĩ ngợi nhiều, cô cầm lấy quần áo chạy vội vào phòng tắm gột rửa.

Một lát sau, người phụ nữ đó bước ra từ căn phòng đầy hơi nước, quần áo được ăn mặc chỉnh tề.

Hạ Lạc Phàm rút ra trong ví một thỏi son tô lên môi. Cô đương nhiên hiểu thế nào là quan hệ qua đường, thế nào là ăn bánh trả tiền.

Nghĩ là làm, Hạ Lạc Phàm lại rút ra trong ví một số tiền dày cộp đặt lên bàn, thậm chí còn xé một tấm giấy ghi chú gửi lại lời nhắn, nguyên văn chính là: "Tình tiền đã trả, không ai nợ ai"

Cô dĩ nhiên tiếc đến đứt ruột số tiền bỏ ra, nhưng khi nghĩ đến hai từ "sĩ diện" liền ngậm ngùi cho qua.

Xong xuôi, Hạ Lạc Phàm lặng lẽ rời khỏi rồi đón một chiếc taxi đi trước.

Cô bỏ lại Hứa Diệp Phong đang ngủ say như chết. Anh lại chẳng hay bản thân mình vừa bị người phụ nữ này đối xử như nam bộc, một tên trai bao không hơn không kém!

......................

6 giờ sáng.

Hứa Diệp Phong mơ màng tỉnh giấc. Anh trở mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ liền đưa tay dây dây ấn đường.

Anh đảo mắt một lượt tìm kiếm Hạ Lạc Phàm, kết quả là chẳng thấy tăm hơi cô đâu.

Hứa Diệp Phong nhắm nghiền mắt, vươn vai một cái, bất chợt nhìn thấy mảnh giấy ghi chú dán trên đèn ngủ cạnh trường.

Anh đứng dậy, một tay xoa bóp sau gáy, một tay cầm lấy mảnh giấy đọc thầm. Từng câu chữ viết bên trong cứ như giáng thẳng cái tát đau đớn vào lòng tự tôn của người đàn ông này.

Hứa Diệp Phong nhàu nát tấm giấy trong tay, ấn đường đen kịt, trán sướt mồ hôi, hằn lên những đường gân đáng sợ.

"Ha, lần đầu của tôi cô lại xem như làm tình với trai bao sao?"

Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục.

Hứa Diệp Phong không tiếc thứ gì liền cầm lấy xấp tiền dày cộp trên bàn vứt hết ra cửa sổ.

Cái gì mà không ai nợ ai? Hôm nay Hạ Lạc Phàm chính thức nợ anh một bậc tự tôn.

Hưa Diệp Phong mặc lại quần áo, hậm hực đi xuống quầy tiếp tân của khách sạn. Không ngờ lại bị câu nói của nữ nhân viên trước mặt làm cho tức muốn thổ huyết.

"Cô gái đi cùng ngài đêm qua đã thanh toán mọi thứ từ sớm rồi ạ"

Đến tiền phòng cũng giành thanh toán, Hạ Lạc Phàm rốt cục là phóng khoáng hay xem thường người đàn ông này không có tiền?

Sống hai mươi sáu năm trên đời, đây là lần đầu tiên Hứa Diệp Phong tức giận tới vậy.

Người đàn ông này đập tay lên bàn, không kiềm được liền đá văng chiếc bình quý giá trưng bày gần đó.

Hứa Diệp Phong vuốt ngược mái tóc lên, đưa tay chỉnh lại cà vạt, dĩ nhiên không quên để lại tấm chi phiếu đền bù thiệt hại.

Bên ngoài chiếc Roll Royce đã lái đến chờ sẵn từ sớm. Hứa Diệp Phong tâm trạng hừng hực leo lên xe, cất giọng nói lạnh lùng như sắp xảy ra án mạng.

"Đến Minh Tự"

Người đàn ông lái xe phía trước nhanh chóng nắm bắt tình hình, cũng không lạ gì, ông sớm đã quen với tính khí nóng nảy của Hứa Diệp Phong. Chỉ là tức giận đến mức này thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chiếc xe lập tức lăn bánh rời khỏi, không lâu sau đã đến được tập đoàn Minh Tự.

...----------------...

Hạ Lạc Phàm ngồi trong phòng làm việc suốt một tiếng nhưng chẳng thể nào tập trung. Trong người còn hơi rượu, cô đưa tay day day trán, cảm thấy mệt đến rã người.

Minh Tự là một tập đoàn nổi tiếng bởi sự kỉ luật. Mọi ngóc ngách đều được lắp đặt camera giám sát, nhân viên không được phép làm việc riêng, càng không được phép ngủ. Một khi bước chân đến đây, tất cả đều phải tuân thủ tuyệt đối các quy tắc đặt ra.

Mọi người làm việc cật lực suốt bốn tiếng liên tục, cuối cùng cũng được thư giãn một chút.

Phía máy đối diện, một người phụ nữ ngoài ba mươi với mái tóc búi cao đột nhiên quay sang nhắc nhở Hạ Lạc Phàm, giọng nói rất dịu dàng dễ nghe.

"Lạc Phàm, em đi pha chút cà phê cho mọi người đi, hôm nay đến phiên em đấy"

Hạ Lạc Phàm tham lam cố click thêm vài cú chuột, sau đó liền xoay người đáp lời.

"Vâng ạ, em đi ngay"

......................

Trong phòng pha chế, Hạ Lạc Phàm cẩn thận pha từng tách cà phê, tỉ mỉ cân đo xem là ai thích ngọt, là ai thích đắng. Vốn dĩ muốn bưng khỏi đây, không ngờ lại gặp phải một người đàn ông cao lớn, mặt mày tái nhợt, trông có vẻ không được khoẻ lắm.

Hạ Lạc Phàm vừa mới làm ở đây không lâu, chí ít cũng có nghe tiền bối nhắc đến người đàn ông này. Anh ta tên Âu Minh, là cánh tay phải đắc lực của chủ tịch tập đoàn Minh Tự.

Hạ Lạc Phàm trông thấy sắc mặt Âu Minh không tốt liền đặt mâm cà phê trên tay xuống bàn, một tay đỡ lấy anh, cất giọng hỏi thăm.

"Trông anh không ổn lắm, có cần nghỉ ngơi một chút không"

Âu Minh quả thật cảm thấy cả người lạnh toát, đầu đau như búa bổ, không nhịn được liền nhét vào tay Hạ Lạc Phàm một xấp tài liệu dày cộp.

"Cô giúp tôi chuyển hết đống này đến chủ tịch, phòng ngài ấy ở tầng cao nhất"

Hạ Lạc Phàm bối rối không biết phải làm gì. Trước giờ cô chưa từng gặp chủ tịch, nghe nói anh ấy rất ít đến Minh Tự, lại có không ít tin đồn không hay. Họ nói, chủ tịch tập đoàn Minh Tự tính khí rất nóng nảy, tâm tình lại bất ổn, cầu toàn, nhân viên bị sa thải vì phật ý anh ta thật sự nhiều không kể xiết.

Cuối cùng, gác lại những suy nghĩ trong đầu, Hạ Lạc Phàm quyết định giúp Âu Minh một lần.

"Được, anh nghỉ ngơi một chút đi"

Âu Minh gật đầu cảm ơn một tiếng, song tìm đến phòng làm việc của mình nghỉ ngơi một lát.

......................

Trước giờ đây là lần đầu tiên Hạ Lạc Phàm cảm thấy hồi hộp tới vậy. Cô đứng trước cửa phòng một lúc, hít thở đều đặn, lấy hết dũng khí gõ cửa vài cái.

Từ bên trong, một giọng nói trầm mịch vọng ra.

"Vào đi"

Hạ Lạc Phàm mở cửa bước vào, cảm thấy bên trong ngột ngạt bất thường, cứ như bị thứ gì đó vô hình bóp chặt lấy cổ không buông. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng phát âm từng câu từng chữ thật rõ ràng.

"Thưa ngài, tài liệu của ngài đây ạ"

Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều chỉ cắm mặt vào máy tính, căn bản từ đầu không nhìn lấy cô một cái. Song, giọng nói lạnh nhạt ấy lại cất lên lần nữa.

"Âu Minh đâu?"

Hạ Lạc Phàm cẩn trọng cúi đầu, từ tốn đáp lại.

"Cậu ấy nói không khoẻ, nhờ tôi đưa cho ngài"

Hắn khẽ gật đầu, đưa tay cầm lấy tài liệu lên xem, "Cô đi được rồi"

Hạ Lạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa trút được một tảng đá lớn trên người. Cô cúi chào, chực rời khỏi.

"Khoan đã"

Hạ Lạc Phàm thoáng giật mình, chân như chôn xuống đất. Cô giữ cho mình bình tĩnh, giọng nói vẫn dõng dạc ổn định.

"Sao thế ạ?"

"Cô quay mặt lại đây", dường như hắn đang muốn dò xét chuyện gì.

Hạ Lạc Phàm khẽ quay đầu. Đừng nói là có sợ hay không, sống lưng cô vốn đã lạnh toát cả rồi.

Người đàn ông đó vừa trông thấy gương mặt Hạ Lạc Phàm liền đứng bật dậy, gương mặt lập tức biến sắc tối đen.

"Cô!"

Hạ Lạc Phàm có biến thành tro anh cũng nhận ra!

Người đàn ông trước mặt quả nhiên chính là Hứa Diệp Phong. Chỉ là không ngờ trái đất lại tròn đến vậy.

Hạ Lạc Phàm sợ đến tái mét, thật chẳng hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì, rốt cục đã phật ý anh ở chỗ nào?

Hứa Diệp Phong tức đến không nỗi không nói thành lời. Anh nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế để bản thân không lao tới xé xác cô ra.

Giận quá hoá cười. Hứa Diệp Phong đưa tay sờ gáy, khẽ nghiêng đầu, không ngờ đến ông trời cũng giúp anh tìm ra người phụ nữ này!

Khoé miệng Hứa Diệp Phong cong lên, càng bước càng gần Hạ Lạc Phàm, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.

"Không nhớ tôi sao?"

Hot

Comments

Rosy

Rosy

hum, hum nhớ🥹

2023-07-29

1

Rosy

Rosy

á a thì ra là trai tân, há há🤣

2023-07-29

1

Nguyễn Thị Hà Mi

Nguyễn Thị Hà Mi

tui biết ngay mà

2023-07-28

3

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play