Nhật Ký Yêu Đời Của Tiểu Thư Mèo Mặt To
1.
Năm 16 tuổi, tôi và Ngài Cá ngồi cách nhau ba dãy bàn, từng không hẹn mà cùng nhìn về một hướng nơi cơn mưa ngoài cửa sổ đang rả rích rơi.
Năm 26 tuổi, tôi và Ngài Cá mỗi người ngồi một đầu ghế salon, ai làm việc người nấy, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn đối phương.
Thuở thiếu thời cùng nhau nhìn về một hướng, lúc trưởng thành cùng nhau đi một con đường, dường như duyên phận đã định sẵn từ lúc ban đầu chúng ta gặp gỡ.
2.
Thật ra ban đầu tôi và Ngài Cá là bạn học cùng lớp, nhưng chúng tôi không ưa nhau lắm.
Nói không ưa nhau là còn đỡ, chính xác là chúng tôi căm ghét nhau, đến nỗi các giáo viên không ai không biết, họ chưa bao giờ dám để tôi và Ngài Cá chung một nhóm bất kỳ hoạt động nào, sợ hai đứa cãi nhau tanh bành.
Tôi chẳng nhớ nổi nguyên nhân của sự căm ghét này, nhưng mặt của Ngài Cá lúc đó thật sự rất ngứa đòn, lúc nào cũng cà lơ phất phơ làm tôi muốn đập, sau đó rất lâu có một lần tôi đã tát thật. Tôi vung thẳng tay, mặt anh lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ chói mắt.
Ngài Cá không hề tức giận, thậm chí còn cười sung sướng giơ bên mặt còn lại ra, nói: “ Hay cậu tát thêm một cái nữa đi?”
Tôi nản ngang.
Tôi sẽ không nói khi đó anh ấy vừa hôn trộm tôi thành công đâu.
3.
Như đã nói, khi còn đi học, tôi và Ngài Cá cực kỳ ghét nhau, đối phương gặp chuyện mà không đâm chọc vài câu là không chịu nổi.
Có một lần lớp tôi tổng vệ sinh, vì là bàn gỗ nên phải cần giấy đánh bóng, tôi đi mua được nửa đường mới nhận ra quên không mang tiền nên đành quay lại. Lúc tôi về đến lớp, cả bọn đa phần kéo nhau đi canteen giải lao, còn có vài bạn học và Ngài Cá đang cặm cụi lau bảng. Thấy tôi tay không đi về, một người bạn hỏi tôi tại sao, tôi vừa lục ví trong cặp vừa rầu rĩ đáp: “ Tớ quên mang tiền.”
Ngài Cá nhảy vào: “ Biết ngay mà, lần sau ra đường nhớ mang não theo nhá.”
Tôi đang tự trách mình ghê gớm, nghe vậy liền như có chỗ trút giận lạnh lùng đáp: “Người không liên quan đừng xía vào có được không? Tôi với cậu chẳng có quan hệ gì với nhau cả!”
Nói xong, tôi vừa đi ra cửa lớp thì có một vật gì đó nhẹ bẫng đập vào đầu, không đau nhưng tôi cũng quay ngoắt lại, thấy cái giẻ lau rơi dưới chân mình, còn Ngài Cá đứng trên bục giảng, cái giẻ cậu ta cầm lúc nãy không cánh mà bay, cậu ta không thèm nhìn tôi mà vác cặp đi thẳng, tôi há hốc mồm hỏi: “ …Có phải cậu ta vừa ném giẻ vào đầu tôi không?”
Bạn học gần đó đáp: “…Đúng rồi đó.”
“…”
Rất nhiều năm sau, trong đám cưới của chúng tôi, bạn gái cũ của Ngài Cá đồng thời là bạn học của tôi có nói với tôi rằng, khi còn đi học cô ấy đã nhìn ra, ngay từ ban đầu dù tôi và Ngài Cá không phải người yêu, nhưng chúng tôi cũng chưa từng là bạn.
4.
Thật ra chuyện yêu đương của tôi và Ngài Cá cũng không được tính là ngọt ngào.
Vì tôi từng thích thầm Ngài Cá năm năm, tỏ tình với Ngài Cá hai lần nhưng đều bị từ chối, lý do là anh chỉ coi tôi là em gái.
Lúc đó tôi thậm chí còn nghi ngờ mình có vấn đề, rõ ràng Ngài Cá không phải gu của tôi, chúng tôi còn như chó với mèo, sao tôi có thể thích anh nhỉ?
Tình cảm đơn phương này của tôi kết thúc vào ngày tôi biết Ngài Cá có người yêu, và người đó còn là bạn học của chúng tôi.
Hôm bị Ngài Cá từ chối lần thứ hai, tôi uống vèo hết nửa lon bia, say xỉn ôm bạn thân khóc một tối, khóc đến nỗi tan nát cõi lòng, sau khi tỉnh thì đi cắt lại tóc, từ đó chuyên tâm học hành
Sau này có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi vào đại học, rồi sang Mỹ du học, cũng có người theo đuổi tôi, cũng có người khiến tôi có suy nghĩ muốn kết hôn, nhưng cuối cùng mọi thứ chẳng đi đến đâu cả, tôi về nước, và gặp lại Ngài Cá một lần nữa.
Tôi từng hỏi Ngài Cá rằng, nếu biết trước có một ngày sẽ yêu và lấy tôi, thì lúc đó liệu có từ chối tôi không, Ngài Cá đã nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “ Tớ vẫn sẽ từ chối cậu. Khi đó tớ thật sự chỉ coi cậu là em gái, hơn nữa chúng ta đều còn trẻ, tớ chưa đủ chín chắn, cậu còn dự định riêng, ở bên nhau nhất định sẽ làm lỡ lẫn nhau.”
Tôi ngoài mặt trách Ngài Cá không lãng mạn, nhưng trong lòng tôi biết anh ấy nói không sai.
Gặp gỡ nhau muộn chút thì đã làm sao, chỉ cần đúng lúc hai người đều nguyện lòng, thì giờ giờ khắc khắc đều là cảnh đẹp ý vui.
Trong lòng thì nghĩ vậy thôi, chứ đêm đó có người phải ngủ sofa đấy.
5.
Ngài Cá thật ra là một người rất nhát gan.
Năm đó lúc cầu hôn lần đầu tiên, anh mời tôi đi chơi, tay cứ đút trong túi quần nghịch nghịch gì đó, ngồi cả buổi chẳng nói được câu nào, tôi bắt bài ngay nhưng cũng không lật tẩy, chỉ hỏi: “ Có phải cậu muốn nói gì với tớ không?”
Anh ngạc nhiên: “ Sao cậu biết?”
Tôi cười: “ Cậu run từ nãy đến giờ.”
Ngài Cá giật bắn, lắp bắp nhìn tôi: “ Cậu…cậu…”
Tôi lại rất bình tĩnh, đáp lại: “ Hôm nay cậu đừng nói gì cả, hôm nay không thích hợp.”
Ngài Cá trong tức khắc nghiêm mặt lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh chăm chú quan sát biểu hiện của tôi, tôi nói luôn: “ Nếu trong lòng cậu vẫn còn đang do dự thì đừng bước tới.”
Còn nếu đã chọn bước tới bên tớ, thì đừng do dự, đừng hối hận, cũng đừng buông tay.
Nhìn vẻ mặt anh, tôi biết anh đã hiểu, vì vậy phần còn lại của buổi tối Ngài Cá đã bình thường trở lại, còn cùng tôi tranh mấy xiên thịt nướng.
Về sau, tôi hỏi anh hôm đó vì sao anh lại đắn đo như vậy, là do thiếu niềm tin vào chuyện chúng tôi chăng, anh cười đáp: “ Vì khi đó anh đã biết chắc người anh muốn là em, nhưng lại lo lắng rằng nhỡ người em thật sự cần không phải anh thì làm thế nào?”
6.
Ngài Cá thiếu tự tin như vậy thật ra cũng là có nguyên nhân.
Mặc dù chúng tôi quen nhau từ sớm nhưng yêu nhau lại rất muộn.
Hơn nữa Ngài Cá thật sự không phải gu của tôi.
Tôi thích yêu đương chơi bời với mấy đàn em nhỏ tuổi thuần khiết, và mong gả cho người đàn ông chín chắn hơn tuổi
Vì thế, khi chưa yêu nhau, Ngài Cá từng hỏi một câu không đầu không đuôi rằng, anh ấy sinh tháng 1, tôi sinh tháng 11, anh ấy hơn tôi 10 tháng, có tính là hơn tôi một tuổi không.
Tôi mù mờ đáp chắc là có.
Anh ấy ồ lên một tiếng, vành tai đỏ ửng, còn tôi hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
Nghĩ kỹ lại thì từ lúc đó, có lẽ anh ấy đã lên kế hoạch dụ tôi vào tròng rồi.
Sau khi xác định quan hệ, tôi hỏi anh ấy có phải từ lúc đó đã tơ tưởng đến tôi rồi không, anh ấy đáp: “ Không, lúc đó tớ đã nghĩ xem nên tổ chức đám cưới theo kiểu nào rồi.”
7.
Thật ra lần cầu hôn thứ hai của chúng tôi là do tôi chủ động.
Đó là một ngày rất bình thường, tôi và Ngài Cá gọi video call cho nhau, lúc đó tôi vừa gội đầu xong, tóc ướt đẫm nằm trên giường gọi cho anh ấy, Ngài Cá ở bên kia càu nhàu rằng tại sao tôi cứ lười sấy tóc như thế, rồi lát lại để tóc ướt đi ngủ, đến lúc đau đầu chỉ khổ anh ấy thôi, tôi đột nhiên cảm thấy rằng Ngài Cá nói rất đúng, nhưng tại sao tôi lại phải tự mình làm nhỉ?
Vì thế tôi ngây thơ nói với Ngài Cá rằng: “Vậy cậu có thể sấy tóc giúp tớ mà?”
Ngài Cá im bặt, qua màn hình điện thoại tôi cũng thấy tai anh ấy đỏ như máu.
Lát sau, anh ấy nhoẻn miệng cười và hỏi tôi: “ Cậu đang cầu hôn tớ đấy à?”
8.
Có người từng hỏi tôi rằng, thế nào là mối tình đầu? Là người đầu tiên mình thích? Người đầu tiên cùng mình ở bên nhau? Hay người đầu tiên thật sự khiến mình nghiêm túc muốn dừng chân, ràng buộc với nhau cả đời?
Trong quan niệm của tôi, là cái thứ ba, vì thế dù Ngài Cá là người đầu tiên tôi thích, nhưng không phải mối tình đầu của tôi.
Trong quan niệm của Ngài Cá, là cái thứ nhất, vì thế dù tôi mới là vợ của anh ấy, nhưng tôi cũng không phải mối tình đầu của Ngài Cá.
Nhưng đối với Ngài Cá, người đầu tiên tôi thích là anh ấy, nên anh ấy chính là mối tình đầu của tôi.
Còn đối với tôi, người đầu tiên Ngài Cá ngỏ lời bên nhau mãi mãi là tôi, nên tôi chính là mối tình đầu của anh ấy.
Tôi muốn nói rằng, trong chuyện tình cảm, quan niệm khác nhau là chuyện rất bình thường, người muốn ở lại sẽ từ nó mà tìm ra sự hòa hợp, người muốn rời đi sẽ dùng nó làm lý do để không còn băn khoăn hay tiếc nuối.
Updated 25 Episodes
Comments