Sáng ngày hôm sau, bóng dáng Đồng Hỷ chậm chạp đi trước cửa nhà như vừa muốn vào vừa không.
Nhớ tới tối qua, Lý Cẩm An đưa cô về hơn nửa đường thì cô rời đi. Tuy không còn ý định tự tử nữa nhưng cô thật sự không muốn quay về nhà chút nào, sau đó cô liền đi uống rượu, tới gần sáng mới trở về.
"Con kia sao bây giờ mày mới chịu vác mặt về hả? Đi mua rượu cho tao mau lên". Bích Liên vừa thấy Đồng Hỷ về liền ra trách mắng, sai cô đi mua đồ, cũng chẳng thèm hỏi han đêm qua cô đã đi đâu?
Bích Liên là mẹ của Đồng Hỷ, nghe nói bà ta không làm ăn gì, rất hay uống rượu và còn cờ bạc nữa. Ngày nào cũng bắt bắt Đồng Hỷ mua rượu, cơm ba bữa đều phải có rượu mới ăn, nếu không mua thì bà ta sẽ nổi trận lôi đình. Từ đó mà người Đồng Hỷ sẽ có thêm một vết thương.
Đồng Hỷ bước qua mặt mẹ, bình thản trả lời: "Con hết tiền rồi, chúng ta còn phải nộp tiền nhà nữa. Nếu mẹ không cờ bạc nữa thì sẽ có tiền để mua rượu và nộp tiền nhà".
Bích Liên nghe xong mặt nhăn mày nhó, bà ta tức giận quay lại giật tóc rồi vả liên tiếp vào mặt Đồng Hỷ: "Á à, bữa nay mày còn dám dạy đời tao à. Không mua rượu cho tao, xem tao có đánh chết mày không?".
Đồng Hỷ không khóc cũng không cầu xin, cô mặc cho thân xác đang bị Bích Liên đánh đập, chuyện này thường xuyên xảy ra nên cô đã quá quen thuộc với nó. Sau khi Bích Liên ngừng đánh, bà ta hậm hực bỏ đi, Đồng Hỷ đứng dậy với bộ dạng cực kỳ thê thảm, đầu tóc rối bù, quần áo bụi bẩn, hai bên má bầm tím với đôi môi bị vả tới chảy máu rồi bước vào nhà tắm tắm giặt, sau đó lại đi làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Đến xế chiều, Đồng Hỷ trên đường trở về nhà tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi mua rượu cho mẹ mình. Lúc về qua một con hẻm nhỏ cô thấy một tên đàn ông đang bám theo một cô gái, hành động rất mờ ám.
Cảm nhận được cô gái sắp gặp nguy hiểm nên Đồng Hỷ định lên tiếng nhắc nhở, nhưng chưa kịp mở miệng thì tên đàn ông kia đã cướp chiếc túi của cô gái rồi chạy về hướng cô, Đồng Hỷ nhanh như chớp vứt túi chai rượu sang bên chặn tên đàn ông đang chạy đến rồi giơ chân đạp hắn ngã xuống đường. Sau đó cúi nhặt chiếc ví lên.
Cô gái thấy có kẻ giật ví liền quay lại thì thấy lối ra có một cô gái đang chặn rồi đạp gục ngã tên trộm nên định chạy lại bắt giữ tên đàn ông. Gã ta thấy thế liền rình với luôn chai rượu mà Đồng Hỷ vứt xuống đất, sau đó đứng dậy nhanh chóng đập chai rượu vào đầu của Đồng Hỷ rồi chạy thoát.
Đồng Hỷ cảm thấy cả đầu đau nhức, máu cùng rượu hòa tan vào nhau ướt đẫm gương mặt và một phần đầu của cô, cô choáng váng rồi ôm đầu khụy xuống. Cô gái kia chạy tới đỡ rồi hỏi han: "Xin lỗi, chị có sao không?"
Đồng Hỷ lắc đầu: "Không sao, vết thương nhỏ thôi". Cô ngẩng lên nhìn cô gái rồi đứng dậy nói: "Là em sao?". Đây chẳng phải là Lý Cẩm An, người tối qua cô gặp ở vách đá sao, trùng hợp quá.
Nghe Đồng Hỷ nói vậy, Lý Cẩm An hình như cũng nhận ra cô. Cẩm An dìu Đồng Hỷ ra bên ngoài, thấy sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, Cẩm An lo lắng hỏi: "Để em đưa chị tới bệnh viện".
"Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi". Đồng Hỷ từ chối, so với những vết thương mà mẹ cô gây ra, thì thế này có là gì? Cô vẫn có thể chịu đựng được.
"Vậy để em đưa chị về".
Đồng Hỷ biết trong tình trạng này mình không thể tự về được nên nhận lời để Cẩm An đưa về. Chẳng mấy chốc thì hai người họ về tới nơi, đó là một căn nhà nhỏ cũ kĩ thuê được với giá rẻ nằm ở trong khu dân cư nghèo nàn.
Đồng Hỷ nhắm mắt ngồi dựa vào sofa, để Cẩm An thoải mái xử lý vết thương cho mình.
"Nếu đau thì chị cứ nói nhé, em sẽ nhẹ nhàng".
"Tôi không sao, em cứ xử lý đi".
Cẩm An nhẹ nhàng xử lý vết thương trên đầu Đồng Hỷ, máu tuy đã chảy ít hơn, vết thương cũng không sâu lắm nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì có thể sẽ để lại sẹo. Vì vậy Cẩm An chỉ có thể hết sức nhẹ nhàng.
Vừa xử lý vết thương, Cẩm An vừa ngắm nhìn gương mặt của Đồng Hỷ. Gương mặt này đúng là gương mặt trời ban, làn da trắng hồng, sống mũi cao, đôi môi mỏng, đôi mắt cáo khá sắc sảo. Nếu so với những siêu sao điện ảnh thì chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng nhìn thế nào đi nữa thì cô cũng thấy trên gương mặt có rất nhiều vết bầm tím vừa giống cũ vừa giống mới. Vì vậy liền tò mò hỏi: "Chị đã đánh nhau sao?"
"Ừm, hôm nay có xích mích một chút với đồng nghiệp". Biết chắc Cẩm An đang nhắc tới mấy vết bầm tím trên mặt mà mẹ mình gây ra, nhưng cô không muốn để Cẩm An biết nên đành nói dối qua loa.
"Quá đáng thật, sao lại ra tay đánh vào mặt chứ". Vừa nói, Cẩm An vừa thoa thuốc mát vào những nơi bị bầm tím.
Cẩm An vừa xử lý vết thương xong thì bên ngoài có tiếng mở cửa, bước vào là một người phụ nữ chạc bốn mươi tuổi, đó là Bích Liên.
Updated 70 Episodes
Comments
Bà này mà làm mẹ hả🥺 có người mẹ nào như vậy sao
2024-02-03
1
🤍
Con mẹ lựu đạn này đến đây làm gì vậy đa
2023-11-25
3
🤍
Ngon gái dữ ta 😍
2023-11-25
3