Nửa năm sau.
Cô gái dần dần mở đôi mắt nặng trĩu của mình ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Ánh sáng chói chang làm cô vội nheo mắt lại, dường như không có sự quen thuộc. Thật sự rất lạ lẫm. Cũng chỉ là một ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà đã làm cho cô phải khó khăn đến mức như vậy. Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi?
Hạ Vũ chớp chớp mắt mãi mới có thể làm quen với ánh sáng, tính ngồi dậy nhưng cơ thể không có chút sức lực nào. Tay khó cử động còn chân thì ... À quên, chân cô vốn cũng có thể đi lại được nữa đâu, đã mất cảm giác rồi. Làm gì có chuyện ngủ một giấc dậy thì có thể lành lặn mà đi được. Đúng là ảo tưởng mà.
Nhưng mà, đây là đâu?
Tại sao cô lại ở đây?
Kí ức cuối cùng mà cô còn nhớ đó chính là bản thân đã chết rồi, chết thảm dưới những nhát dao điên cuồng của Di Giai.
Vậy chẳng lẽ đây là thiên đường sao? Không. Không. Làm gì có thiên đường nào như thế này. Đây chính là một phòng thí nghiệm kín.
- A!
Nghĩ loạn xạ cả lên làm đầu nhói đau. Hạ Vũ lập tức ôm đầu khó chịu.
Tiếng bước chân bỗng nhiên xuất hiện đi đến kèm theo giọng nói vô cùng quen thuộc.
- Tỉnh rồi à? Thêm chút xíu nữa là thôi không cần tỉnh nữa. Ta chuẩn bị sẵn quan tài cho con rồi. Thật là tốn tiền.
Hạ Vũ ngẩng đầu lên nhìn kĩ người đang đứng trước mặt. Vẻ mặt không thể tin nổi rồi giây sau những giọt nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống cái gò má gầy gò đó. Những giọt nước mắt uất ức đã không thể kìm nén được nữa, cô ôm chầm lấy người đó, chôn sâu vào ngực anh ta không ngần ngại mà khóc lớn một trận. Vừa ôm vừa cảm nhận hơi ấm trên người đối phương. Thật sự đã rất lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Hạ Vũ vừa khóc gọi mấy tiếng “Chú”. Không hề nhắc đến những tủi thân mà mình đã trải qua từ việc bị đối xử ghẻ lạnh đến bị phản bội. Người này tuy không phải là chú ruột của cô nhưng mà bởi vì là huynh đệ kết nghĩa của cha cô nên như người một nhà. Khải Lâm hơn cô 8 tuổi nhưng bởi vì bảo dưỡng da tốt mịn như mông em bé nên làm gì có ai tin hắn mới 30 cơ chứ, trông trẻ măng như trai 18 ấy. Ôi niềm ao ước của mọi phụ nữ trên thế giới a.
Khải Lâm thở dài vỗ vỗ vai của Hạ Vũ để cho cô khóc hết ra một lần. Cứ đè nén trong lòng mãi sẽ rất khó chịu, khóc ra sẽ thoải mái hơn. Khóc xong mới có thể tìm cách giải quyết mọi chuyện được.
Sau một hồi, Hạ Vũ mới nín khóc. Cô giật mình phát hiện ra điều gì đó mà muốn gào thét trong lòng.
“Chết rồi. Ướt hết rồi. Phải làm sao đây?”
Khải Lâm vốn là một người thích sạch sẽ, ừm đúng hơn là bác sĩ lại còn mắc bệnh sạch sẽ thế nếu dính máu thì sao ta?
Lúc Hạ Vũ ôm Khải Lâm khóc đã làm áo của anh ta ướt một mảng lớn. Chiếc áo khoác hàng hiệu cứ vậy mà bị ướt lại còn có chút dính dính hình như có cả nước mũi của cô.
“A A A. Toi rồi. Tiền đâu trả bây ơi?”
Hạ Vũ ngước lên thấy mặt Khải Lâm đang đen thui bởi vì anh đã nhìn xuống thấy chiếc áo yêu quý của mình ướt nhèm nhẹp.
- Chú…
- Khóc đủ chưa
Hạ Vũ mặt đỏ hoe tỏ vẻ đáng thương mà trốn tội:
- Do cháu nhớ chú quá nên ... có hơi không kiếm chế được.
- Chiếc áo này giá 50tr à còn tiền chữa bệnh giá khá cao là 20 tỷ nữa. Cháu tính trả chú thế nào đây?
Nghe con số làm Hạ Vũ sửng sốt kêu trời:
- Những 20 tỷ cơ á? Chú đi ăn cướp à hay bảo cháu đi cướp ngân hàng thế?
Khải Lâm nhếch mép cười đểu:
- Cháu tưởng cứu người từ cõi chết mà rẻ hả, 20 tỷ này là giảm giá cho cháu vì là người nhà đấy.
Dừng một hồi, Khải Lâm đột nhiên nghĩ ra một việc gì đó:
- À mà ý tưởng cướp ngân hàng cũng hay, cho chú đi cùng với.
- Chú thiếu tiền vậy sao?
- Tất nhiên, luôn luôn thiếu.
Ngay lúc Hạ Vũ đang đau đầu ko biết đào đâu ra số tiền khủng 20 tỷ đây. 2 năm nay cô ở cạnh Quân Hạo chỉ như làm công ăn lương mà thôi thì làm gì tích trữ được nhiều tiền như thế, còn "nơi đó" hiện tại cô không có mặt mũi nào mà quay về. Hạ Vũ muốn vò đầu bứt tai, cô biết thừa nếu trong thời gian ngắn mà không nộp đủ tiền cho Khải Lâm thì cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống luôn đó. Tên này là cái tên yêu tiền như mạng a.
Khải Lâm đi đến một cánh cửa gần đó, nhấn mật khẩu. Cánh cửa dần dần mở ra. Ôi mẹ ơi! Một căn phòng toàn vũ khí. Hạng gì cũng có. Hắn tính làm khủng bố à. Ờm… Hình như hắn vốn là khủng bố mà nên vũ khí gì cũng có không phải là điều khó hiểu.
Súng đủ các kiểu, lựu đạn cũng có, dao găm,… Thật chói lóa. Này có khác gì một mỏ vàng đâu.
Khải Lâm cầm lên một khẩu rồi quay sáng Hạ Vũ ra lệnh:
- Đi thôi
- Đi đâu ạ?
- Đi cướp chứ đi đâu. Nãy bảo rồi mà.
Hạ Vũ gào thét trong đầu:
- What??? Đi cướp ngân hàng thật à?
Nhưng tay chân vẫn nhặt lên một khẩu súng nhỏ và dao găm chạy theo chân Khải Lâm
Updated 24 Episodes
Comments
Ops Hiha
chị đã sống dậy
2024-08-02
1
Hannadayy
chắc Lâm Khải là na9 quá
2024-07-26
0
Hannadayy
chậc! Quan tâm mà kỳ ghê á😅
2024-07-26
0