Tớ Nghĩ, Tớ Đã Phải Lòng Cậu Mất Rồi

Tớ Nghĩ, Tớ Đã Phải Lòng Cậu Mất Rồi

Chương 1. Chim sơn ca mới nở của 12a9

Khi tôi bắt đầu có nhận thức về mọi thứ trong cuộc sống thì thứ tôi nhớ mãi không quên chính là thân ảnh người bố hất cả mâm cơm mà mẹ tôi cặm cụi chuẩn bị những một tiếng đồng hồ ra ngoài hàng rào. Tiếng bát đĩa đổ vỡ, tiếng bố mắng mỏ và cả tiếng khóc trong thầm lặng của mẹ đang phải nhẫn nhịn nấu lại bữa cơm xế chiều,lúc ấy mẹ tôi thật giống nàng Vũ Nương làm sao,đều là những người phụ nữ không có tiếng nói trong gia đình. Hình như lúc bấy giờ tôi cũng chỉ là một cô bé bốn hay năm tuổi mà thôi. Một con nhóc từng bấy tuổi tưởng chừng sẽ khóc lóc ỉ ôi trước cảnh tượng này thế mà lại lặng im ngồi khoanh tròn chân trên chiếc chiếu cũ đang lặng lẽ ăn nốt bát cơm còn dang dở. Thật ra tôi cũng chẳng biết lúc bố mẹ tôi mới lấy nhau liệu bố tôi có thường xuyên hành xử như này không bởi những mảnh kí ức vụn vặt từ năm tôi mười ba tuổi đổ lại chỉ còn là những ngày tháng bố mẹ cãi nhau, không nặng thì nhẹ và thậm chí đôi khi họ còn nghĩ đến cả chuyện ly hôn..

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất trữ tình Bắc Ninh Kinh Bắc, tôi cũng là một cô gái được đánh giá ngoan hiền, hiểu chuyện từ nhỏ. Nơi tôi sống không phải thành phố Bắc Ninh đẹp đẽ với dòng người nhộn nhịp mà là một thị xã trực thuộc tỉnh Bắc Ninh. Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa chín thẳng cánh cò bay,dòng sông trong veo uốn khúc,gắn liền với cả những người bạn thân thương đồng trang lứa.

Thật ra ngôi trường cấp ba mà tôi đang học cũng không phải là mục tiêu đầu tiên nhưng bởi có sự tác động và sự động viên của những người xung quanh đặc biệt là “người ấy” mà tôi mới có quyết tâm thi đỗ ngôi trường tôi đang theo học và cũng là ngôi trường top 1 ở thị xã của tôi.

“Ngẩn ngơ thơ thẩn gì thế hả Lam Lùn? Còn không mau vào lớp đi sắp trống rồi đấy bà nội!” là Mai Phương người bạn cùng bàn năm lớp 10 và hiện tại của tôi. Ùi ôi nói mới để ý mới ngày nào tôi là con nhóc mười lăm tuổi đầu bập bõm bước chân vào ngôi trường mà đi ngủ cũng mơ đến thì giờ đây tôi cũng là học sinh của a9 được gần ba năm rồi. Nhanh thật đấy! Thế là tôi cũng đã trở thành một cô thiếu nữ sắp đến tuổi trưởng thành rồi. Tôi nhanh chân chạy vào lớp sợ lề mề thêm một phút nữa thôi là bốn chữ Trần Ngọc Tường Lam sẽ nằm ngay ngắn trên sổ đầu bài vì tội đi học muộn ngay tuần đầu tiên của năm học mới.

Vừa vào đến cửa lớp tôi đập ngay mặt vào một lồng ngực rắn chắc đầy nam tính. Đệt,ngửi cái mùi hương nước xả vải nhàn nhạt toả ra từ áo sơ mi của cậu nam sinh này thì tôi không cần ngẩng mặt lên xem là ai mà đoán ngay ra được đây chắc chắn là huynh đệ chí cốt của tôi- Nguyễn Đức Tùng Lâm. Chưa kịp để tôi mở mồm ra kêu đau thì cái giọng trầm ấm của trai Hà Thành tưởng chừng chỉ dùng để nói những lời văn vở thế mà tên này mở mồm ra câu nào là như thể tát vào mặt tôi câu đấy

“ Mắt mày để trên trán rồi à Lam Lùn? Đi với chẳng đứng! Lượn ra chỗ khác giùm bố mày phát!”

Tôi kiểu “????? Ủa alo bạn? Ý là bạn chê tôi xui xẻo á hả?Tổ sư Lâm bẩn này!!!!!” Không những vậy mà mới sáng ra hai từ "Lam Lùn" này tôi đã được nghe những hai lần rồi, thật ra không phải do tôi quá nhỏ con, thấp bé mà là do lớp tôi toàn những siêu mẫu. Cái đứa thấp nhất là tôi đã mét sáu mốt gần sáu hai rồi thì phải hiểu là lũ quái vật kia cao như nào rồi đấy. Nói thì tưởng nói phét nói điêu nhưng mà chẳng hiểu nhà trường sắp xếp học sinh kiểu gì mà hồi đầu mới vào lớp mười tôi còn tưởng bản thân lú lẫn đi nhầm lớp. Cũng bởi vì là lớp tôi có đúng mười sáu đứa con gái trên sĩ số bốn lăm mà đứa nào cũng cao như cái sào vậy,cả trai lẫn gái ít nhất trên mét sáu, biết vậy chọn lớp chuyên Văn cho rồi, dù sao lớp nhiều con gái thì vẫn có bạn thấp hơn mình nên không cần phải đứng đầu hàng tiết chào cờ với thể dục giữa giờ hic.

Nhưng mà nói thật là mới sáng sớm đã gặp phải tên dở người này đúng là không có gì tốt đẹp mà.

Và y như rằng trong khi tôi lững thững bước về chỗ thì thầy Hoàng dạy lý cũng đi ngay sau tôi,khẽ khàng bước lên bục giảng,tuy không biết thầy đi ngay đằng sau tôi nhưng mà khổ nỗi nhìn thấy cả lớp đang đứng nghiêm trang cái dáng vẻ chào thầy cô giáo còn riêng tôi vai thì khoác cặp,chân thì chưa bước về đến chỗ. Ừm, tôi biết hôm nay tôi hẹo chắc rồi!

Đúng như dự đoán,không lệch đi đâu được,tôi vừa mới đặt cặp vào hộc bàn,mông còn chưa được chạm đến chiếc ghế gỗ thân yêu thì thầy Hoàng đã réo tên tôi.

“ Bạn Tường Lam hôm nay đến muộn đúng không ý nhờ?”

Thầy vào thẳng vấn đề chính đi ạ chứ thầy chơi hỏi han thế này em rén lắm đấy chứ bộ. Đến cả cái Phương cùng bàn cũng phải lắc đầu sợ hãi thay người đen đủi nhất buổi sáng ngày hôm nay là tôi.

“ Nào,đến muộn phải chịu hình phạt thôi. Lên bảng kiểm tra kiến thức cũ một chút nào. Mới đầu năm học cứ yên tâm lên đây không phải sợ, thầy sẽ "ưu ái" cho em bài easy.”

Bài "easy" của thầy chính là "difficult" đối với một học sinh chỉ được 7,1 lý như tôi. Nghe thầy ra đề mà lòng tôi đúng kiểu " lần này thì hết cứu thật rồi,không ngồi sổ đầu bài đi học muộn thì cũng là quả trứng ngỗng tròn trĩnh nằm ngay bên phải cái tên Tường Lam". Tôi cố dặn lòng là làm được đến đâu thì làm nhưng mà khốn nỗi bài thầy cho khó điêng luôn nên trên nền mảng xanh thẫm không có chữ gì khác ngoài hai từ "bài làm". Tôi len lén mắt nhìn thầy rồi quay xuống lớp tìm cứu trợ,cũng may cái tên anh em tốt Tùng Lâm kia của tôi còn chút lương tâm,nhỏ giọng nói cách làm cho tôi. Tôi nhanh chóng làm lia lịa rồi bay về chỗ bằng tốc độ nhanh nhất. Đúng là trong cái rủi có cái may hé hé.

Đầu năm lớp 12 chúng tôi đã bắt đầu hình thành cho mình một thói quen học tập để tập thể lớp 12a9 có thể cùng nhau thi đỗ tốt nghiệp và có con đường tương lai sáng lạn. Vậy nên lớp chúng tôi bàn với nhau sẽ ở lại lớp tiết 4 sau giờ học buổi chiều để cùng nhau ôn luyện và củng cố kiến thức, cái ý kiến này đã được đề ra từ lúc học hè ở trường để chuẩn bị tâm lí cho việc học hành của lớp mười hai và vẫn được chúng tôi giữ gìn như một thói quen đến bây giờ, thế nên thứ hai đầu tuần hôm nay cũng không ngoại lệ. Tuy nói là cùng nhau trao đổi bài tập ai dè lại thành nơi tụ tập hát karaoke tại phòng học lớp 12a9, và lý do chính chính là bởi vì mới đầu năm chưa có quá nhiều kiến thức của các môn học lên ngày đầu tuần của năm học mới chúng tôi quyết định vui chơi để "có sức học tiếp". Tầm này học sinh vẫn chưa về hết hoặc vẫn có những bạn ở lại đá cầu,chơi cầu lông,bóng chuyền hoặc có những lớp vẫn còn ở lại học cố thêm mười, mười lăm phút gì đó. Nhưng mà lũ lớp tôi mặc kệ đời,đúng kiểu "Ai chửi mắng thì ta giả điếc". Đặc biệt là lũ báo này chơi khôn lỏi cực luôn í,cái gì mà để công bằng thì chơi random xem ai là người may mắn được khoe giọng ca vàng của mình. Thề luôn chắc chắn là do lúc sáng tôi va vào tên đen đủi Nguyễn Đức Tùng Lâm mà bây giờ quay random hết năm lần thì phải đến hai lần quay vào tôi. Ui giời,không sao,không sao,ca hát là nghề của tôi rồi. Tôi chọn hát ngay hai bài tủ của mình là "Em gái mưa" của Hương Tràm và "Ừ có anh đây" của Tino. Bọn trong lớp cứ phải gọi là sốc-ing khi biết cái tập đoàn hổ báo cáo chồn 12a9 này lại có một con chim sơn ca lọt vào. Nói đùa vậy chứ lớp tôi có mà phải nửa lớp có giọng ca vàng luôn đấy.

Chơi đùa bốn lăm phút xong thì đứa nào cũng cứ phải gọi là mặt mày hớn ha hớn hở như mới tìm được kho báu ngoài khơi về. Vui là thế nhưng cũng phải về cho lẹ chứ bố mẹ ở nhà lại lo chết mất. Vì nhà tôi chỉ cách trường khoảng hơn 1km nên tôi cứ thong thả cưỡi con xe cub màu trắng sữa của mình nhong nhong ngoài đường tấp nập người đi làm về mà quên mất một cậu bạn hàng ngày vẫn đi chung.

Tối hôm ấy mẹ tôi đãi cả nhà món phở cuốn mà lâu rồi tôi mới được ăn lại. Nhắc đến mẹ,tôi lại nhớ đến những ngày mẹ cặm cụi chăm lo,vun vén hạnh phúc gia đình giống như nàng Vũ Nương nhưng mẹ tôi mạnh mẽ hơn nàng ấy rất nhiều. Lúc tôi bắt đầu vào lớp mười bố mẹ tôi cũng đã ít xảy ra xích mích hơn hoặc nếu có thì cũng vào phòng đóng cửa chặt để chúng tôi không bị ảnh hưởng,bởi có lẽ bố mẹ cũng biết tôi và em gái tôi cũng đã lớn rồi, biết nhìn nhận và thấu hiểu mọi chuyện rồi. Tôi cũng rất hạnh phúc khi thấy bố mẹ hoà thuận gắn bó với nhau như vậy.

____

Cơm tối xong xuôi tôi liền vào phòng giải đề toán và học từ mới tiếng anh,rồi lại soạn văn chuẩn bị cho tiết thực hành viết ngày mai. Làm xong thì đồng hồ sinh học của tôi đã kêu ing ỏi báo hiệu đến giờ đi ngủ,vốn định lướt Facebook và Instagram một chút nhưng có lẽ do lúc trưa ngủ không nhiều lên giờ mắt cứ díp vào với nhau,tôi quyết định đi ngủ là chân ái!

Và hậu quả của việc đi ngủ tắt wifi,tắt chuông điện thoại chính là những tiếng "ting" liên tiếp phát ra từ chiếc iphone 8plus màu trắng hồng. Đệch, biết thế tối qua xem tin nhắn trước rồi mới vùi mình vào chăn ấm nệm êm. Vừa vào Facebook thì phần thông báo của tôi dày đặc câu "đã nhắc đến bạn trong một bình luận". Có drama gì vào tối qua mà tôi không biết hả? Với một đứa sống slow như tôi thì đến giờ tôi cũng mới biết hoá ra chiều qua lúc đang say sưa nhận thử thách thì có bạn lớp kế bên chắc thấy tôi cùng đồng bọn hát hay quá lên về đăng trên confessions xin in4. Nguyên văn tus của bạn ấy là như thế này:

“Chiều qua lúc mình đi về có đi qua lớp 12a9 và thấy các bạn lớp này vẫn còn ở lại để ca hát hay làm gì đó. Nhưng mà điều mình để ý nhất chính là bạn nữ hát bài "Em gái mưa" của Hương Tràm. Bạn ý hát hay cực luôn í ạ, giọng kiểu ngòn ngọt nữa. Vậy nên ai có biết bạn nữ này thì cho mình xin in4 với ạ! Tuy chưa biết mặt nhưng qua giọng hát có lẽ bạn này cũng rất xinh ạ (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠).”

Tôi cũng biết bản thân mình tự cao là không tốt tuy nhiên chuyện tôi hát hay thì cả lớp 12a9 chiều qua đã phải công nhận rồi,nhưng mà cái câu "giọng kiểu ngòn ngọt" thì ai chứ không phải tôi đâu, giọng tôi bựa lắm,đã thế đôi khi nói to còn hơi giống con trai nữa!! Hay do lúc hát giọng tôi bị biến hóa cũng nên.

Và phần bình luận bên dưới tràn ngập @Twug Lam. Đã thế lại còn có cả comment của họt boi đất Hà Thành Nguyễn Đức Tùng Lâm làm náo động cả bài viết đấy luôn. Cái gì mà " Trông thế này mà cũng có người xin in4,chắc mắt bạn này có vấn đề rồi cũng nên (⁠☉⁠。⁠☉⁠)⁠! @Twug Lam". Thằng hâm này chẳng biết ngại là gì hả,tự nhiên vào bình luận kêu người ta mắt có vấn đề,mày không ngại chứ người khác ngại dùm nha, " bộ mày mắc chê lắm hay gì??"

Quả nhiên không ngoài dự tính,hôm nay tôi không chỉ đi muộn vì cái bài viết trên confessions kia mà còn bị lũ báo 12a9 trêu đến nỗi cay bỏng mồm mà không làm gì được!!! Nhất là tên điên Lâm bẩn bựa và cô bạn cùng bàn thân yêu Mai Phương của tôi,cứ hết tiết một cái là đi qua đi lại chỗ tôi xong mồm cứ xoen xoét:

“Cậu ơi cho mình xin in4 với ạ! Mình ngưỡng mộ giọng hát cậu lắm í.”

Thật sự là rất muốn đấm một phát điếng người vào cái khuôn mặt điển trai kia cho cái mũi tẹt xuống cho hết đẹp luôn đi!

Còn một đứa thì đào đâu ra cái kiểu thấy người đẹp là dính sát sàn sạt vào người ta thế này, biết ngại lắm không. Không phải tôi tự luyến đâu mà là tại bà nội này cứ bâu lấy tôi như muỗi thấy máu ý, lại còn bonus cho tôi thêm câu:

“ Người đẹp cho anh làm quen nha? Anh mê giọng "ngòn ngọt" của em từ lần đầu nghe đóooooo.”

Rồi mắc gì phải nhấn mạnh hai từ "ngòn ngọt" với kéo dài giọng chữ cuối thế hả, rất là muốn cắn nát cái má bánh bao của con mẹ này ghê!!

Hot

Comments

🪸𝐃ươ𝐧𝐠 𝐇ạ 𝐍𝐢𝐧𝐡🎐

🪸𝐃ươ𝐧𝐠 𝐇ạ 𝐍𝐢𝐧𝐡🎐

có động lực hẵn ra

2024-09-16

1

🪸𝐃ươ𝐧𝐠 𝐇ạ 𝐍𝐢𝐧𝐡🎐

🪸𝐃ươ𝐧𝐠 𝐇ạ 𝐍𝐢𝐧𝐡🎐

Một khoảng kí ức tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng thật chất lại là một nỗi ám ảnh đáng sợ

2024-09-16

1

Kỷ Sá Thiền

Kỷ Sá Thiền

gđ này có vẻ không hoà hợp r

2024-08-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play