Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Giải thích chút:
Gọi điện: [ ... ] nếu là giải nghĩa cho hành động hay lời của động vật,... sẽ in nghiêng.
Âm thanh: * ... *
Chú thích: ...(1), ...(2)
Lời viết trên giấy, nhắn tin,... nói chung là có chữ: '...'
Lưu ý trước khi đọc nè:
Truyện có H nên đến chương nào có thì tôi sẽ thông báo. Muốn đọc thì đọc, không thì thôi chứ đừng vô report truyện mà tội tôi nha!
Truyện có nói tục nên không muốn đọc thì thôi!
Không chấp nhận các trường hợp copy ý tưởng và chuyển ver.
...----------------...
- Lại đây để tao thay băng cho!
- Thôi khỏi. Tôi về ngủ trước đã!
- Mày dám cãi lời cậu chủ à?
Cậu chợt khựng lại, đôi mắt ngước nhìn anh đầy ngập ngừng:
- Vậy... làm nhanh lên nhé!
Anh từ tốn cởi áo cậu, rồi chậm rãi tháo từng lớp băng quấn quanh thân hình trắng nõn nà đang chịu đựng vết thương. Đôi tay anh nhẹ nhàng, nhưng vẫn không che giấu được sự cẩn trọng.
- Đau không? - giọng anh dịu dàng, như một làn gió mát.
- Có cậu tháo băng cho, tôi còn đau gì nữa chứ! - cậu khẽ đáp, trong lòng trỗi dậy những cảm xúc khó tả.
Anh bật cười, ánh mắt sáng lên một cách đầy tinh nghịch:
- Cái thằng này!
Anh búng nhẹ lên trán cậu, nhưng trước khi cậu kịp cảm nhận cái đau nhói, bờ môi của anh đã chạm khẽ vào vầng trán, khiến cậu giật mình đỏ bừng mặt.
- Đồ lưu manh! - cậu hổn hển.
- Ai đó vừa đỏ mặt vì được lưu manh hôn này! - anh cười, cái giọng cười đểu cáng nhưng sao lại trầm ấm đến lạ thường.
Cậu ngồi im lặng, như một kẻ hoàn toàn đầu hàng, để anh tiếp tục sát trùng và băng bó vết thương.
- Xong rồi!
- Cảm ơn! Vậy... tôi về nhé?
Nhưng vừa quay lưng đi, cậu cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh giữ chặt lấy cổ tay mình, kéo cậu quay lại.
- Đừng về nữa... Hôm nay ở lại đây với tôi!
Anh kéo mạnh, khiến cậu ngã về giường. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được vòng tay anh siết chặt từ phía sau, ôm lấy eo cậu trong sự mềm mại lạ lùng.
...----------------...
Spoil đủ rồi, vào truyện thôi!
Cậu mở mắt trong cơn hoảng loạn, đập vào mắt là một cảnh tượng kinh hoàng: một cái xác treo lơ lửng trên trần. Mùi hôi thối xộc vào mũi như một cơn sóng dữ, khiến số thức ăn ít ỏi trong dạ dày chỉ muốn trào ngược ra. Không có một âm thanh nào thuộc về sự sống xung quanh, ngoài tiếng ro ro của bánh xe lăn trên mặt đường. Thỉnh thoảng xe xóc mạnh, khiến cơ thể cậu đập thẳng vào thùng xe, đau điếng.
Cậu nhận ra bản thân đang ở trong thùng của một chiếc xe tải lớn, trong bóng tối dày đặc. Máu khô và vết bẩn loang lổ khắp nơi. Cả người cậu tê dại, đầu óc quay cuồng trong cơn mơ hồ, "Tôi chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra và... Tại sao tôi lại ở đây?"
Tay và chân cậu bị trói chặt bằng dây thừng, siết đến mức tê cứng. Máu không lưu thông, da bị cọ sát đến rỉ máu, đau đến phát điên. Đầu cậu ứa ra một thứ chất lỏng nóng ấm, đỏ thẫm, chảy xuống khuôn mặt nhỏ bé. Bụng cậu co thắt liên hồi vì đói, không rõ đã bao lâu cậu chưa ăn gì.
"Tôi đau đớn, hoảng loạn và sợ hãi. Tôi chỉ có thể khóc, nhưng cố kìm nén đến mức chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhất. Có lẽ tôi đã bị bắt cóc. Nếu tôi làm gì sai, liệu số phận của tôi có giống như cái xác treo trên trần kia không? Tôi chỉ mới mười ba tuổi... tôi chưa muốn chết."
Nước mắt trào ra, mặn chát nơi khoé miệng. Mắt cậu nhòe dần, rồi... *cạch*!
- Mau đưa thằng nhóc này xuống xe!
- Tại sao tao phải làm chứ?
- Nhìn nó làm tao thấy ghê tởm!
- Mày tưởng mày sạch sẽ lắm chắc?
- Thôi, được rồi, tao đem!
Ánh đèn flash từ điện thoại chiếu thẳng vào gương mặt đẫm lệ của cậu, sáng chói đến mức cậu co rúm lại trong sợ hãi. Hắn vác cậu lên như vác một bao tải, kéo lê lên cầu thang tối tăm.
Nếu không nhằm thì vị trí hiện tại của cậu là tầng ba của một căn biệt thự sa hoa.
Bước qua những căn phòng sáng loáng, sang trọng, chúng dừng lại trước một cánh cửa phủ đầy rêu mốc và bụi bặm, mạng nhện giăng tựa cái bẫy không lối thoát, như bị lãng quên từ rất lâu.
Hắn mở cửa rồi ném cậu vào một góc tối tăm, lạnh lẽo. Hắn cúi xuống tháo dây trói cho cậu, nhưng ánh mắt hắn lóe lên sự hung tợn như muốn nuốt chửng cơ thể bé nhỏ ấy.
- Mày khóc lóc cái gì? Không ai đến cứu mày đâu. Mau ngủ đi, trước khi tao mất kiên nhẫn và đập mày một gậy!
Cậu co người, chẳng dám thở mạnh, nuốt ngược dòng nước mắt vào trong. Tiếng ngáy của hắn dần vang lên, cậu mới dám nhúc nhích, mở hé đôi mắt đỏ hoe.
"Trong căn phòng chật hẹp ấy, có đến hàng trăm gã đàn ông với hình xăm và vết sẹo dọc ngang trên cơ thể. Tôi chẳng dám nhìn chúng thêm một giây phút nào, chỉ biết quay mặt vào tường, nước mắt lại vô thức chảy dài. Liệu tôi có thể sống sót mà thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này không?"
Cậu ngủ thiếp đi giữa cơn tuyệt vọng và nỗi sợ hãi.
...----------------...
Sáng hôm sau, cậu bị giật tóc dậy bởi bàn tay thô bạo của tên bắt cóc.
- Mau dậy đi làm! Mày nghĩ đây là nhà mày chắc?
Cậu nắm lấy bàn tay hắn, cố gỡ ra và mong muốn sự buông tha. Nhưng vô ích.
- Bố... mẹ... - cậu thổn thức trong nước mắt.
- Bố mẹ mày chết rồi, thằng ngu!
"Chết? Bố mẹ tôi... đã chết?"
Lời nói của hắn như một cú đấm thẳng vào tâm trí cậu. Cậu không muốn tin, nhưng lý trí mách bảo cậu phải đối mặt với sự thật. Đôi chân cậu mềm nhũn, nước mắt không ngừng rơi. Cậu ngồi sụp xuống, trái tim nát vụn.
- Thằng ngu! Sao mày nói điều đó với nó? Đại ca biết thì chết mày chắc! Cũng lo sắp xếp cho nó đi, đại ca bảo thằng nhóc này phải đi học đấy!
- Giờ... giờ phải làm sao?
- Coi như bí mật!
- Thằng nhóc kia - hắn hất cằm về phía cậu - mày mà dám nói với đại ca, mày chết chắc!
Cậu chẳng thể nghe thấy gì nữa. Tai cậu ù đi, tiếng nói xung quanh dường như hoàn toàn tan biến. Trong đầu cậu chỉ còn hình ảnh bố mẹ, và câu hỏi liệu họ có thật sự chết hay không. Mắt cậu dần tối sầm lại, đồng tử co rút, rồi cậu ngất đi.
...----------------...
Cậu tỉnh dậy trong cảm giác khó chịu, lưng cậu đau nhức và có thứ gì đó nhơn nhớt dính vào áo. Khi cậu sờ vào, cảm giác như dính đầy bã kẹo cao su, rêu, và một thứ chất trắng kỳ dị. Cậu không quan tâm đến những chi tiết này, tâm trí cậu đang lởn vởn với câu hỏi quan trọng nhất: liệu bố mẹ của có thật sự đã chết không?
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ việc cậu bị bắt cóc, trở thành người hầu, mất đi gia đình, đến việc bị bỏ lại ở đây. Một đêm đã lấy đi tất cả, biến cậu từ một đứa trẻ hạnh phúc thành một kẻ không còn gì cả.
Cậu đứng dậy, những bước đi lảo đảo, như một linh hồn vô định trong một thế giới xa lạ. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuộc sống của cậu đã bị xé nát, để lại chỉ là một khoảng trống không thể lấp đầy. Không còn gì ngoài sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi. Khóc lóc không còn ích gì, cậu biết rằng bản thân phải tự đứng vững và tìm đường thoát khỏi địa ngục.
Cậu đi lững thững như một người mất hồn, lòng nặng trĩu nỗi đau và sự mất mát. Trong vòng một đêm, từ một thiếu gia, cậu đã trở thành kẻ lạc lối giữa xã hội thối nát, không còn gia đình, không còn gì cả!
Updated 111 Episodes
Comments
Băng Tử 🌌
Mày thử xem, xem tao có triệt sản của mày không/Angry/
2024-09-19
1
Băng Tử 🌌
wow có h thích nha! /Chuckle/
2024-09-19
1
gà gắt gỏng🐔
mới đầu tập mà tg ác quá v😕
2024-09-10
1