6h sáng, tiếng chuông đồng hồ reo lên, Hàn Vũ Đình uể oải dang cánh tay định tắt nó đi thì cánh cửa phòng cô chợt bị mở tung.
-“ Dậy thôi nào chị gái, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi!!!”
Giọng nói đó không ai khác ngoài Mạc Hân Giao- cô em gái được bà ngoại nhận nuôi. Hàn Vũ Đình mắt nhắm mắt mở uể oải cất tiếng nói.
-“ Mới có 6h sáng mà bà trẻ, có thể cho con ngủ thêm một chút không???”
-“ Không được! chị phải dậy ăn sáng rồi tập thể dục đi chứ! đường đường sắp làm bác sĩ mà không chịu chăm lo cho sức khoẻ của bản thân thì không có bệnh nhân nào dám đến bệnh viện chị chữa bệnh đâu đấy!”
-“ Trời đất quỷ thần ơi???? từ khi nào mà Hân Giao nhà chúng ta lại nghĩ được sâu sắc đến như vậy? có thật là em mới 17 tuổi không thế? Được rồi chị sẽ ghi nhận lời chỉ giáo của em, nhưng mà chị mới về nhà mà cho chị ngủ thêm một chút đi, chỉ một chút thôi….”
-“ 6h đã là quá nhân nhượng với chị rồi, thường ngày em và bà còn dậy từ 4h để nướng bánh và cắm hoa đó! với lại hôm nay bà đi ra ngoài có chút chuyện, tiệm hoa cũng có người thuê đến tư gia để cắm hoa cho họ em phải đi ngay bây giờ, chị mau dậy đi còn trông coi cửa hàng nữa.”
-“ Rồi!!! rồi…. Tôi dậy ngay đây ạ!!!!”
-“ Phải thế chứ!”
Hàn Vũ Đình chẳng còn cách nào khác, cô lồm cồm bò dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng cho tỉnh táo. Mạc Hân Giao tươi cười nhìn chị gái.
-“ Em nói em đi ngay cơ mà sao còn đứng đó”
-“ Giờ em đi luôn đây ạ! bye bye chị yêu…”
nói xong MẠc Hân Giao nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng Hàn Vũ Đình, cô nhìn theo bóng lưng đứa em gái lắc đầu cười thầm
-“ Mới 17 mà như bà cụ non!”
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Hàn Vũ Đình đi đến cửa hàng hoa và bánh ngọt của bà. Khu phố tấp nập dòng người qua lại, ở đây khá sầm uất nhưng không hiểu sao chỉ có cửa hàng của bà cô là bán hoa, nghe bà kể là trước kia cũng có rất nhiều cửa hàng hoa được mở nhưng vì rất ít khách mua chi phí mở cửa hàng không đủ đáp ứng nữa nên họ nghỉ bán thành ra chỉ còn lại cửa hàng của bà ngoại cô trụ lại, mà chả hiểu sao cửa hàng của bà cô lại rất đông khách, đơn đặt hàng bánh cũng rất nhiều thế nên cuộc sống của ba bà cháu cũng không hề khó khăn nhưng cũng chẳng phải là giàu có gì. Tuy vậy nhưng Hàn Vũ Đình lại rất tự hào về bà ngoại của mình, ông ngoại mất sớm, mẹ cô cũng bỏ bà và cô mà đi, dù có đau buồn đến đâu thì bà cũng chưa bao giờ khóc hoặc có thể là bà không khóc trước mặt cô. Bà ngoại luôn dành cho cô tình yêu vô bờ bến, bà vừa làm mẹ vừa làm cha khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.
Trường cô theo học lại ở một thành phố khác nên chỉ khi có kỳ nghỉ dài thì cô mới trở về nhà, cô chọn ở kí túc xá cho tiết kiệm, Hàn Vũ Đình còn lén dấu bà đi làm thêm, mặc dù bà vẫn đủ khả năng cho cô đi học nhưng bản thân cô muốn đi làm để có thêm nhiều kỹ năng cũng như có thêm chi phí trang trải cuộc sống. Cũng thật may là trong hai năm cuối thực tập Hàn Vũ Đình được phân công thực tập tại bệnh viện Tô Châu, cô vui vẻ chuẩn bị hành lí trở về nhà ngay sau khi có thông báo.
Vào trong cửa hàng, các giỏ hoa được xếp ngay ngắn, những bình hoa được cắm rất tỷ mỉ, những chiếc bánh xinh xẻo trong tủ kính
tất cả đều được niêm yết giá, cô chỉ việc coi cửa hàng thôi vì Mạc Hân Giao Thừa biết là cô không hề có năng khiếu trong việc cắm hoa cũng như việc nhớ giá các loại bánh. Nhiều lần cô cũng tự hỏi mình rằng cô có thực sự là cháu gái của bà không mà tại sao cô không có chút khéo tay nào, ngược lại Mạc Hân Giao gần như thừa hưởng sự khéo léo, tỷ mỉ, sự kiên nhẫn từ bà. Nói về Mạc Hân Giao, bà ngoại cô nhận nuôi cô bé lúc cô bé 10 tuổi, lần đầu gặp cô chẳng có chút ấn tượng nào cả, một đứa trẻ ít nói giống cô nhưng con bé lại rất rụt rè, cô chỉ thấy Hân Giao rất đáng thương vì ít ra cô còn có bà ngoại còn biết cha mẹ mình là ai còn Hân Giao thì ngược lại cô bé hoàn toàn bị bỏ rơi không có người thân, cô bé lớn lên nhờ mái ấm tình thương và nhờ sự trợ giúp từ mọi người. Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên thấy Hân Giao khóc là lần đầu cô chủ động nói chuyện với cô bé và rủ cô bé ngủ chung phòng với mình. Sau lần đó Hân Giao không còn rụt rè với cô nữa, cô bé dần dần mở lòng hơn. Ở cùng một thời gian cô cảm nhận được Hân Giao vô cùng chăm chỉ, mọi việc bếp núc nhà cửa hay việc ở cửa hàng chỉ cần bà dạy qua vài lần là cô bé có thể làm được hết. Năm nay Hân Giao cũng đã 17 tuổi rồi, việc học hành hay việc ở cửa hàng con bé đều làm rất tốt chỉ có điều là Hân Giao không muốn học đại học, dù bà có khuyên hay cô có nói cỡ nào con bé vẫn nhất quyết không chịu, con bé luôn miệng nói rằng:
-“ Em muốn làm việc ở đây, em muốn ngày ngày cắm hoa làm bánh, việc học đối với em như vậy là đủ rồi!”
Thực sự Hàn Vũ Đình rất yêu quý cô bé vừa ngoan ngoãn lễ phép, lại vô cùng hiểu chuyện. Nói đến đây cô lại thoáng nghĩ về người em gái cùng cha khác mẹ của mình, kể từ khi ba mất cô cũng không còn gặp lại hai mẹ con họ nữa, nghe nói sau khi cha cô để lại toàn bộ tài sản thì hai mẹ con họ đã bán toàn bộ nhà cửa rồi đến nơi khác sống, khách sạn của ba mẹ cô gây dựng hình như cũng đã đổi tên mới và cô cũng chẳng quan tâm lắm, càng nghĩ càng khiến cô buồn mà thôi.
Hàn Vũ Đình thở mạnh một hơi rồi sắn tay áo làm việc. Cô bê từng giỏ hoa ra bên ngoài để treo
-“ Gì vầy trời! hoa hồng thôi mà cũng lắm loại thế ư?”
Việc nhớ tên các loài hoa thôi cũng khiến cô mệt mỏi hơn việc học làm bác sĩ rồi, đúng hơn là cô chỉ phù hợp với việc học hành và việc cứu người mà thôi, cô cũng chẳng hiểu sao cô lại chọn ngành đó nữa, vì thích hay vì lý do nào khác chăng, mà mặc kệ thích hay không công việc của cô bây giờ là bày hoa ra trước cửa hàng cái đã. Đang bày biện trang trí sao cho đẹp nhất thì xe quét đường đi qua, cả khu phố bụi mù , vì tránh để hoa dính bụi nên cô nhanh chóng lấy nước dội thẳng ra đường. Chưa đến 7h nên đường còn thưa thớt nên cô cứ thế kín nước, cô dùng hết sức bình sinh để bê xô nước ra ngoài, cái tội kín nước đầy xô nên cô bê rất lệ khệ, vừa ra đến cửa thì không may cô vấp vào cuộn dây ruy băng. Xô nước theo quán tính mà văng ra khỏi tay cô, vừa hay một người đi đường đã hứng chọn xô nước đó
Trong ánh nắng buổi sớm, Hàn Vũ Đình bị hẫng đi một nhịp bởi khuôn mặt của người trước mắt
Mái tóc, quần áo của chàng trai đã ướt sũng, anh ném ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn Vũ Đình, lúc này cô mới giật mình lồm cồm bò dậy, cô vội cúi người lắp bắp
-“ Tôi …. tôi thật sự xin lỗi…”
không thấy phản hồi nên Hàn Vũ Đình liền ngẩng đầu lên, ai ngờ chàng trai đó đã đi được một đoạn. Hàn Vũ Đình vừa áy náy vừa khó hiểu nhìn theo
cô tự lẩm bẩm
-“ Chẳng lẽ có người dễ tính thế sao???”
Hàn Vũ Đình thở dài nhặt chiếc xô lên cô lủi thủi đi vào trong. Chàng trai đó đi được một đoạn cũng ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt chán ghét.
- “ Thật phiền”
nhìn quần áo ướt sũng Lục Vân Phong có chút bực dọc. Anh đang theo dõi một đối tượng khả nghi nhưng vì chuyện vừa rồi mà làm mất dấu hắn.
Updated 41 Episodes
Comments
Nguyễn Hồng Ngọc
Nội dung khá hay nhưng bạn đừng nên thêm ảnh vào nhé, nó giống với truyện chat hơn là tiểu thuyết.
2024-07-15
1