Sau khi nghe tiếng vang bí ẩn từ bóng dáng cô gái áo trắng, An cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Lời nói đó – "Giúp ta… tìm anh ấy" – vang vọng trong đầu anh như một lời cầu xin không thể cưỡng lại. Bước chân của An trở nên nặng nề khi anh tiếp cận gần hơn cô gái, nhưng mỗi bước đi, anh đều cảm thấy một cơn lạnh kỳ lạ lan toả, như thể khu rừng đang cố gắng ngăn cản anh tiến lại gần.
Liên vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng, đôi mắt xa xăm đầy u uất. An ngập ngừng lên tiếng:
"Liên, anh sẽ giúp em tìm người yêu. Nhưng làm sao để biết anh ấy đang ở đâu?"
Liên không trả lời, chỉ đứng đó im lìm. Tuy nhiên, ánh mắt của cô hướng về một con đường mòn nhỏ bị cỏ cây che phủ. An nhanh chóng nhận ra đây là dấu hiệu và không chần chừ nữa, anh quyết định đi theo lối đó. Bước qua từng bụi rậm, con đường mòn càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, như thể nó đã bị bỏ quên từ rất lâu.
Càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên đặc quánh, tối tăm và lạnh lẽo hơn. Những cây cổ thụ dường như vươn cao vô tận, chắn ngang bầu trời, khiến An có cảm giác bị bao vây từ mọi phía. Bất thình lình, anh cảm thấy một cơn gió lạnh buốt quét qua, và trong thoáng chốc, anh nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt vang vọng từ xa.
An dừng lại, lắng nghe kỹ hơn. Tiếng thì thầm giống như tiếng của nhiều người cùng lúc, lẫn lộn giữa tiếng gió. Anh tiếp tục đi về phía trước, và khi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tắt dần, anh nhận ra mình đang đứng trước một khu vực lạ lùng: một khoảng đất trống nhỏ nằm giữa rừng, với một cái giếng cũ bị rêu phong che phủ.
Cái giếng trông đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không còn nước nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. An tiến đến gần, cảm thấy có điều gì đó rất không bình thường. Anh cúi xuống nhìn vào lòng giếng đen ngòm, và bất ngờ, từ dưới đáy giếng, anh nghe thấy tiếng vọng lên… tiếng gõ nhè nhẹ, như thể ai đó đang cố gắng thoát ra.
An giật mình lùi lại, tim đập loạn. Anh cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng anh biết rõ rằng đây không phải là ảo giác. Cái giếng này chắc chắn liên quan đến người yêu của Liên, và có lẽ anh ta… vẫn còn mắc kẹt ở đây.
"Liên," An thì thầm, "người yêu em có ở đây không?"
Không có câu trả lời, nhưng từ trong bóng tối của khu rừng, bóng dáng Liên dần dần xuất hiện. Cô bước chậm về phía An, không nói một lời, đôi mắt vẫn đượm buồn như lúc trước. An hiểu rằng cô không thể giao tiếp bằng lời nói, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Cô chỉ tay về phía cái giếng cũ, rồi lặng lẽ biến mất vào không gian mờ ảo.
An biết mình phải làm gì. Anh nhìn quanh, tìm một vật gì đó để thăm dò đáy giếng. Sau một hồi lục lọi, anh tìm thấy một sợi dây cũ kỹ và buộc chặt vào một thân cây gần đó. Tim anh đập thình thịch khi bắt đầu thả mình xuống lòng giếng sâu thẳm.
Càng hạ xuống, bóng tối càng dày đặc và không khí càng trở nên ngột ngạt. Tiếng gõ từ đáy giếng dần trở nên rõ ràng hơn, như thể có ai đó đang đập nhẹ lên bức tường đá lạnh lẽo. An có cảm giác rợn người, nhưng lòng can đảm và sự tò mò thôi thúc anh tiếp tục.
Khi chạm đáy, An cẩn thận bật đèn pin lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh nhìn thấy một khung cảnh đầy ám ảnh: những bộ xương người nằm rải rác xung quanh, phủ đầy bụi và rêu. Trong đó, có một bộ xương mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách nát – có lẽ đó chính là người yêu của Liên. Trên một bức tường đá gần đó, có khắc dòng chữ mờ nhạt, nhưng vẫn đủ để An đọc được: "Ta đã chờ đợi em, Liên. Nhưng ta không thể thoát khỏi đây."
An rùng mình. Thì ra, chàng trai đã chết trong giếng này từ lâu, và linh hồn của anh ta cũng bị giam cầm ở đây, không thể siêu thoát. An đứng im lặng trước những mảnh xương tàn, lòng trĩu nặng với câu chuyện bi thương của hai người.
"Liên," An khẽ gọi, "anh đã tìm được người yêu của em."
Tiếng gió lại rì rào, và bóng dáng Liên xuất hiện, lần này gần hơn. Cô đứng trước An, đôi mắt buồn bã nhìn xuống bộ xương của người yêu. Không có nước mắt, nhưng ánh mắt của cô toát lên nỗi đau và sự tiếc nuối vô tận. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, đưa tay chạm vào bộ xương, như muốn ôm lấy linh hồn đã mất của chàng trai. Trong khoảnh khắc đó, An có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt mà họ dành cho nhau, dù cái chết đã chia cắt họ.
Từ nơi chạm tay, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu lan tỏa, bao phủ lấy cả hai người. An nhìn thấy bóng dáng của chàng trai dần hiện ra từ trong ánh sáng, đứng cạnh Liên. Họ nhìn nhau một lần nữa, trước khi cùng nhau biến mất trong làn sương mờ, không để lại dấu vết.
An đứng im lặng, cảm nhận một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Lời nguyền đã được hóa giải, và cuối cùng, cả Liên và người yêu của cô đã có thể rời khỏi thế gian này, đoàn tụ ở một nơi nào đó.
Nhưng ngay khi An chuẩn bị leo lên mặt đất, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ đáy giếng. Một bóng đen lướt qua nhanh chóng, và trước khi An kịp nhận ra, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng anh:
"Cậu nghĩ đã kết thúc rồi sao?"
---
Phần tiếp theo sẽ tiết lộ thêm về bí ẩn phía sau bóng đen xuất hiện cuối cùng, cùng những điều mà An chưa biết về lời nguyền của khu rừng Tịch Mịch.
Updated 35 Episodes
Comments