An ngồi bất động trước người đàn ông lạ mặt, không khí trong quán cà phê dường như ngưng đọng lại. Những lời nói của người đàn ông vang vọng trong tâm trí anh, tạo nên một cảm giác bất an tột độ. An nhận ra rằng mình đã bước vào một cuộc chiến không chỉ với bóng tối bên ngoài, mà còn là với bóng tối sâu thẳm trong chính mình.
"Ông nói rằng tôi phải đánh đổi mọi thứ," An nhắc lại, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng cụ thể là gì? Tôi phải làm gì để cứu Mai?"
Người đàn ông nhếch môi cười, ánh mắt sáng lên một cách khó hiểu. "Anh phải từ bỏ mọi sự gắn bó với ánh sáng. Nếu muốn thực sự hiểu và kiểm soát bóng tối, anh phải chấp nhận nó như một phần của chính mình, không chống lại, không kháng cự. Anh đã đi một nửa con đường, nhưng nếu anh không sẵn lòng hoàn thành nó, Mai sẽ mãi mãi bị giam cầm."
An siết chặt nắm tay, lòng ngập tràn lo lắng và hoang mang. "Nếu tôi chấp nhận bóng tối, tôi sẽ trở thành cái gì?"
Người đàn ông rít thêm một hơi thuốc, nhả khói chầm chậm. "Anh sẽ không còn là chính mình nữa, ít nhất là không còn hoàn toàn thuộc về thế giới này. Bóng tối là một phần của mọi sự vật, nó tồn tại trong sự sống và cái chết, trong mỗi con người. Chấp nhận nó là chìa khóa để bước vào những cõi mà anh chưa từng biết đến."
An nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng sự xáo động trong lòng. Từ khi đối mặt với bóng đen trong ngôi đền cổ, anh luôn biết rằng có một điều gì đó lớn lao hơn đang chờ đợi mình. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hành trình này sẽ dẫn anh đến việc đánh đổi chính bản thân.
"Vậy nếu tôi không chấp nhận?" An hỏi, đôi mắt mở ra và nhìn thẳng vào người đàn ông.
"Mai sẽ mãi bị giam cầm trong bóng tối," người đàn ông đáp ngay, giọng nói dứt khoát. "Và bóng tối đó sẽ tiếp tục lớn mạnh, nuốt chửng mọi thứ mà anh yêu quý. Anh đã bắt đầu con đường này rồi, An. Quay lại bây giờ không phải là một lựa chọn."
An nhìn chằm chằm vào người đàn ông, lòng anh đan xen giữa hy vọng và tuyệt vọng. Anh biết rằng lựa chọn này không chỉ ảnh hưởng đến mình mà còn liên quan đến sự an toàn của Mai – người anh yêu và không bao giờ muốn mất. Nhưng chấp nhận bóng tối cũng có nghĩa là từ bỏ chính mình, từ bỏ những phần của con người mà anh đã luôn trân trọng.
"Được rồi," An thì thầm, giọng nói như một lời thề. "Tôi sẽ làm tất cả để cứu Mai. Dẫn đường cho tôi."
Người đàn ông đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự hài lòng. "Tốt. Chúng ta không có nhiều thời gian. Đi theo tôi."
---
An theo chân người đàn ông ra khỏi quán cà phê, bước vào màn đêm lạnh giá. Thành phố giờ đây hiện lên mờ ảo dưới ánh đèn đường, nhưng mọi thứ dường như tĩnh lặng đến lạ thường. Người đàn ông bước nhanh về hướng một con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng không thể chạm tới.
Cả hai dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ kỹ, bị rỉ sét và dường như đã không được mở ra trong nhiều năm. Người đàn ông rút từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa bạc, tra vào ổ khóa và xoay nhẹ. Cánh cửa mở ra, phát ra tiếng kêu ken két.
"Đây là nơi chúng ta bắt đầu," người đàn ông nói, giọng đều đều. "Bên trong cánh cửa này là lối đi dẫn đến một thế giới khác – nơi bóng tối tồn tại dưới những hình dạng anh chưa từng thấy. Chỉ khi anh hiểu được bóng tối, anh mới có thể tìm ra Mai và cứu cô ấy."
An bước vào trong, cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy anh ngay khi chân anh chạm vào bậc thềm đầu tiên. Cánh cửa khép lại sau lưng, và An cảm thấy như mình đã rời khỏi thế giới thực. Bên trong là một hành lang dài, tăm tối không thấy điểm dừng.
"Đi thôi," người đàn ông nói, dẫn đầu, giọng ông trầm vang trong không gian chật hẹp. "Con đường này sẽ thử thách anh, nhưng đừng để nỗi sợ kiểm soát. Anh đã thấy bóng tối, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu."
An theo sau, lòng trĩu nặng với hàng ngàn câu hỏi. Ánh sáng từ phía sau dần tắt, và cả hai chìm vào bóng tối hoàn toàn. Cảm giác như thời gian và không gian đều trở nên vô nghĩa.
---
Sau một khoảng thời gian dài đi trong bóng tối, người đàn ông dừng lại trước một cánh cổng đá khổng lồ, được khắc những ký tự kỳ lạ và có vẻ cổ xưa. Ông ta đặt tay lên bề mặt của cánh cổng, thầm thì một câu chú, và ngay lập tức cánh cổng mở ra, để lộ một không gian hoàn toàn khác biệt.
Trước mắt An là một khu rừng đầy sương mù, nhưng không phải là khu rừng anh từng biết. Những cây cối ở đây vặn vẹo, thân cây đen kịt và cành lá khô khốc, như thể bị một sức mạnh ma quái vặn xoắn. Không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi qua những tán cây chết chóc.
“Đây là Cánh Đồng Bóng Tối,” người đàn ông nói, bước qua cánh cổng. “Nơi này là trung tâm của mọi bóng tối trên thế giới. Nếu muốn tìm Mai, đây là nơi anh phải bắt đầu.”
An nuốt khan, cảm giác một nỗi sợ len lỏi vào từng tế bào. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác. Với từng bước chân, anh tiến sâu vào khu rừng kỳ dị, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh.
"Mai đang ở đâu?" An hỏi, đôi mắt quét qua khung cảnh u ám trước mặt.
Người đàn ông chỉ về phía trước. "Mai đang bị giam cầm ở trung tâm của khu rừng này. Nhưng đường đến đó không dễ dàng. Mỗi bước anh đi sẽ khiến bóng tối lớn dần trong lòng anh. Và nếu anh không cẩn thận, nó sẽ nuốt chửng anh trước khi anh kịp đến đích."
An gật đầu, siết chặt nắm tay, ánh mắt quyết tâm. “Tôi đã đi đến đây rồi, không có gì có thể khiến tôi quay lại. Dù thế nào tôi cũng phải cứu Mai.”
Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn đường. Hai bóng người lầm lũi bước vào bóng tối, không biết phía trước có những gì đang chờ đợi họ.
---
Phần 12 khép lại khi An bước vào khu rừng tối tăm với hy vọng cứu Mai, dù biết rằng bóng tối bên trong mình sẽ ngày càng lớn mạnh. Con đường trước mắt đầy hiểm nguy và cạm bẫy, nhưng An không thể quay đầu lại. Quyết tâm của anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc hành trình đầy thử thách này.
Updated 35 Episodes
Comments