An cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim khi cầm con dao trong tay. Mọi thứ trong ngôi đền cổ kính như ngừng lại, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể mọi âm thanh đều bị bóng tối nuốt chửng. Mai đứng lặng bên cạnh, đôi mắt cô dõi theo từng cử chỉ của anh, căng thẳng chờ đợi.
An ngắm nhìn lưỡi dao sắc bén trong tay. Anh biết rằng đây không chỉ là một nghi lễ bình thường. Việc hiến một phần linh hồn là điều không thể đảo ngược. Nếu anh thực hiện, có thể phần đó sẽ mãi mãi biến mất, anh sẽ không bao giờ lấy lại được. Nhưng giờ không còn thời gian để lưỡng lự nữa. An đặt con dao vào lòng bàn tay trái, rồi dứt khoát rạch một đường. Máu chảy xuống đất, từng giọt đỏ thẫm rơi lên nền đá lạnh lẽo.
Ngay lập tức, một luồng không khí lạnh lẽo thổi qua, mang theo tiếng rì rầm vang vọng từ bức tượng khổng lồ trước mặt. Ngôi đền rung chuyển nhẹ, như thể sức mạnh của bóng đen đang dần trỗi dậy từ sâu thẳm. An cảm thấy đầu óc mình trở nên mờ mịt, ý thức dần chìm vào bóng tối.
“An! Anh ổn không?” Mai hét lên, nắm lấy tay anh, nhưng giọng cô như vang vọng từ xa xăm.
Cả không gian xung quanh An bắt đầu biến đổi. Những bức tường của ngôi đền dường như hòa tan, rồi tái tạo lại thành một cảnh tượng hoàn toàn khác. An nhận ra mình đang đứng giữa một cánh đồng hoang vắng, bầu trời phía trên đen kịt, không có một vì sao hay ánh trăng. Trước mặt anh, bóng đen hiện ra, lần này rõ ràng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó không còn là một thực thể mơ hồ mà hiện rõ hình dáng – cao lớn, với khuôn mặt nhợt nhạt không có nét đặc trưng nào ngoài một đôi mắt đỏ rực, sáng quắc trong bóng tối.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta?" Bóng đen nói, giọng nói vang lên như hàng ngàn giọng nói hòa quyện lại, trầm đục và đáng sợ. "Ngươi không biết mình đang đối đầu với thứ gì đâu."
An nhìn thẳng vào bóng đen, cảm nhận được nỗi sợ dâng tràn trong lòng, nhưng anh vẫn đứng vững. "Ta không đến đây để đánh bại ngươi," anh nói, giọng kiên định hơn cả sự mong đợi của chính mình. "Ta đến để giải thoát những linh hồn bị ngươi giam giữ. Ngươi không thể tiếp tục lợi dụng nỗi đau của họ để tồn tại."
Bóng đen cười lớn, tiếng cười của nó vọng khắp không gian, mang theo sự khinh miệt. "Giải thoát ư? Ngươi không hiểu gì cả. Những linh hồn này không muốn được giải thoát. Họ là ta, và ta là họ. Họ bị ràng buộc bởi chính nỗi hận thù và sợ hãi của mình."
An cảm thấy không gian xung quanh trở nên chao đảo. Từng đợt gió mạnh thổi qua, cuốn theo tiếng thét của những linh hồn bị mắc kẹt. Bóng đen bắt đầu biến đổi, cơ thể nó to lớn và mạnh mẽ hơn, như thể sức mạnh của những linh hồn đang gia tăng trong nó.
"Chỉ có một con đường duy nhất, An," bóng đen nói, bước từng bước lại gần anh. "Hãy từ bỏ sự kháng cự. Ngươi đã hiến một phần linh hồn của mình. Nó thuộc về ta. Để ta hoàn thành việc của mình, và ngươi sẽ được giải thoát khỏi mọi nỗi đau."
An lùi lại một bước, cảm nhận được sức mạnh của bóng đen đang đè nặng lên tâm trí anh. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng mình không thể từ bỏ. Mọi thứ anh đã trải qua – những cơn ác mộng, nỗi sợ hãi, và cuộc chiến không ngừng nghỉ với bóng đen – tất cả dẫn anh đến khoảnh khắc này. Nếu anh gục ngã, bóng đen sẽ tiếp tục tồn tại, tiếp tục giam cầm những linh hồn vô tội.
"Không," An đáp, đôi mắt anh sáng lên với sự quyết tâm. "Ta sẽ không để ngươi chiến thắng."
Anh nhắm mắt lại, tập trung vào những cảm xúc trong lòng mình – không phải nỗi sợ, mà là lòng trắc ẩn và mong muốn giải thoát. An nhớ lại hình ảnh những linh hồn trong giấc mơ của mình, những người đã bị bóng đen thao túng. Họ không muốn ở lại đây. Họ cần được an nghỉ.
"Ta biết các người đang ở đây," An nói lớn, dù mắt vẫn nhắm chặt. "Các người không thuộc về nơi này. Hãy để ta giúp các người tìm thấy sự an bình."
Tiếng gió xung quanh đột nhiên ngừng lại. An cảm thấy một sự thay đổi trong không khí, một cảm giác nhẹ nhàng và tĩnh lặng hơn. Khi mở mắt ra, anh thấy những linh hồn bắt đầu hiện ra từ trong bóng tối, từng bóng dáng mờ ảo, ánh mắt đầy hy vọng.
Bóng đen gầm lên, giọng nói đầy phẫn nộ. "Ngươi không thể làm điều này! Chúng thuộc về ta!"
Nhưng lần này, An không còn sợ hãi. Anh cảm nhận được sức mạnh của những linh hồn đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của bóng đen. Một luồng sáng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ lan tỏa từ họ, như những ngọn nến trong đêm tối, tỏa sáng và xua tan bóng tối.
Bóng đen quằn quại, dần dần mất đi hình dạng. Nó không còn to lớn và hùng mạnh nữa, mà chỉ còn lại một thực thể mờ nhạt, yếu ớt.
"Không!" Bóng đen hét lên, nhưng giọng nói của nó giờ đây chỉ còn là một tiếng vọng xa xăm, đầy tuyệt vọng. "Ta sẽ quay lại... Ngươi không thể giết ta hoàn toàn..."
An bước lên một bước, nhìn bóng đen đang dần tan biến. "Ngươi không cần phải quay lại. Mọi thứ đã kết thúc."
Và với câu nói đó, bóng đen biến mất hoàn toàn. Không gian xung quanh An sáng bừng lên, những linh hồn tản ra, dần tan biến trong ánh sáng ấm áp của sự an nghỉ. Mai xuất hiện bên cạnh anh, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh đã làm được," cô nói, giọng nói tràn đầy sự nhẹ nhõm.
An nhìn cô, rồi nhìn về phía trước, nơi ánh sáng từ từ bao phủ toàn bộ không gian. Anh biết rằng mọi thứ cuối cùng cũng đã kết thúc. Những linh hồn đã được giải thoát, và bóng đen đã bị đánh bại.
---
Phần 9 kết thúc với sự chiến thắng của An trước bóng đen và việc giải thoát những linh hồn bị mắc kẹt. Cuộc hành trình tưởng chừng không có lối thoát đã đến hồi kết, mang lại sự an bình cho cả An và những linh hồn bị giam cầm. Nhưng liệu bóng đen có thực sự biến mất mãi mãi, hay còn ẩn chứa những bí mật khác?
Updated 35 Episodes
Comments