Cậu trai kia nghe vậy đầu liền lắc lắc, tay xua xua không có điểm dừng.
Gia Huy thấy vậy thì cau mày, tay xoa xoa vào chỗ mông bị té, nhỏ giọng.
"Rõ ràng là khá giống mà nhỉ."
"À mà..."_ Cậu trai kia mở lời _" Tôi là Nguyễn Thanh Tùng, lớp 12C4, xin lỗi vì đã làm cậu té thế này nha."
Tùng trong lòng áy náy không yên, không biết xử lý câu chuyện này sao cho phải lẽ.
"Không sao đâu. Tôi là Lê..."
"Anh Huy, tưởng anh xuống lầu rồi chứ."
Chưa kịp nói hết lời, một cô gái chạy vội về phía Gia Huy, gương mặt giận dỗi oán trách ông anh.
"Biết người ta đi kiếm nãy giờ không vậy. Nhắn tin cũng không trả lời nữa."
Lúc này, đồ đạc lúc nãy tặng ông địa lại trở thành tâm điểm chú ý. Chiếc điện thoại của Huy nằm trong đó lẫn trong đống tập sách của Tùng.
Tùng thấy vậy cũng ngại ngại, liền nhanh chóng nhặt điện thoại đưa cho Huy rồi gom hết đồ đạc chạy mất dẹp. Cuối hành lang, cậu ngoảnh lại rồi đưa ra lời nhắn: "Hôm sau, tôi sẽ đền bù thiệt hại cho cậu."
Gia Huy nghe vậy thì cũng ngớ ra. Thiệt hại gì? Điện thoại cũng đâu bị sao, cậu cũng hết đau rồi mà, đâu có gì để mà thiệt hại nữa.
Im lặng một lúc, cả đám lại dẫn nhau về nhà Gia Huy mà chuẩn bị nhập tiệc.
Ở căn nhà "nhỏ" gồm năm tầng lầu, bốn phòng ngủ, ba toilet kèm theo hồ bơi và sân vườn của Gia Huy đang tổ chức tiệc ngoài trời. Mọi người đều đã vào bàn sẵn sàng cho một cái bụng no căng sắp đến.
Cùng lúc đó, Huy và hai đứa bạn cùng cô em họ vừa về. Cả đám chào hỏi lịch sự rồi từ từ tiến vào bàn ăn.
Vừa định đặt bờ mông thân thương xuống ghế để làm ấm thì Gia Huy lại xin đi tắm, mọi người thấy vậy cũng đành ăn trước rồi từ từ chờ cậu.
Khách trong nhà không nhiều như mấy cái đám tiệc ở miền Tây, cũng không ít như là bữa cơm gia đình, may mắn là không khí khá hoà thuận, mọi người nói chuyện vui vẻ rồi cùng ngân nga rất vui.
Chẳng bao lâu thì cũng đến tối, Đức Huy và Minh cùng đèo nhau về nhà. Trong nhà cậu giờ chỉ còn vài họ hàng xa mà cậu không nhớ nổi mặt vẫn đang ngồi nhậu cùng ba cậu.
"Huy à, xuống mẹ bảo một tí."_ mẹ Huy gõ gõ cửa phòng rồi kêu cậu.
Huy không nói gì nhiều, cậu chỉ "Dạ" một tiếng rồi mở cửa phòng, lẽo đẽo theo mẹ cậu xuống nhà.
Trong phòng khách lúc này chỉ có cậu, mẹ cậu và ba mẹ con đang đứng. Một trong ba người đó, là Tùng, người đã va phải cậu rồi chạy mất dép lúc chiều.
"Đây là dì Nghi, giúp việc mới nhà mình, còn hai đứa kia là con dì ấy. Thằng bé lớn chắc bằng tuổi con đấy. ráng hòa thuận nha."
Mẹ cậu vui vẻ giới thiệu, câu nói không nhanh, không chậm, tốc độ vừa kịp để cậu tiếp thu.
"Chào dì ạ."
Huy nói xong, cúi đầu một cách lễ phép.
"Chào bé nha."
Huy chuyển hướng ánh mắt sang nhìn đứa bé 4 5 tuổi đang nấp sau lưng dì Nghi. Cậu vừa nói vừa cười một cách ôn hòa và thân thiện với con bé.
Hết câu, cậu dời tầm mắt sang Tùng, người đang im lặng nãy giờ.
"Chào cậu nha. Lại gặp lại nhau rồi."
Huy đưa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với Tùng, cậu trai tuổi 17 ấy cũng rụt rè như một thiếu nữ đang được mai mối gả vào nhà chồng.
"Chào cậu nha. Xin lỗi nữa."
Tùng nói từng tiếng, từng tiếng bé tí. Chất giọng thánh thót, nhỏ nhỏ riu ríu bên tai.
"Hai đứa quen nhau hả."_ dì Nghi lên tiếng.
Mẹ Huy thấy hai đứa quen biết, vội vàng vui mừng.
"Quen nhau là tốt, quen nhau là tốt. Sau này dì Nghi sẽ chăm sóc cho con. Khi mẹ với ba không ở đây thì cũng có người chăm sóc rồi."_ Bà ấy vui mừng vội vàng lau nước mắt.
Cậu cũng cười, cũng chẳng nói gì. Chào hỏi, giới thiệu qua loa rồi mọi người cũng sắp xếp, dọn dẹp phòng thì cũng đến khuya. Thế là mạnh ai nấy ngủ, giấc mơ của ai thì tự chìm sâu vào.
Đêm khuya, Huy trong giấc mơ đang vùng vẫy hết mức, bản thân bị những thứ đen ngòm kéo xuống một không gian vô tận. Chúng nhào đến mà cấu nhào đến mà xé cậu ra. Chỉ có bà và ông dang tay giúp cậu nhưng họ cũng buông tay cậu, vừa thảm hại, vừa đau khổ.
Trên giường, cậu ư e thảm thương, mồ hôi đầy trán. Tay chân cậu nắm chặt, cứng đơ như là đang đánh nhau khóc liệt.
"Huy, Huy ơi..."
Tùng lo lắng không ngừng, đôi bàn tay từ đầu chỉ chạm khẽ vào cậu nhưng sau đó lại trở thành nắm chặt lấy vai mà lắc lư. Tùng lo đến mức muốn khóc. Chưa từng có điều như thế này xuất hiện trước mắt nên Tùng cũng chả biết làm sao.
"Tôi đau, đừng lắc nữa."
Nghe được câu trả lời từ Gia Huy, Tùng hoảng loạn mà bỏ cậu ra. Những điều lo lắng lúc nãy trở thành không khí mà tan biến sau câu nói ấy. Cảm giác nhẹ nhõm đến không tả được.
"Xin lỗi cậu. Tôi... Tôi thấy..." _Tùng hơi bối rối.
"Không sao. Chuyện thường mà."_ Huy từ từ ngồi dậy khỏi giường.
Updated 41 Episodes
Comments