Sáng đó trời âm u, không một giọt mưa, cũng chẳng một tí nắng. Thanh Tùng được Gia Huy đèo đến trường do tiện đi lại. Hàng cây âm u khuất bóng dần theo đường đi, phía trước là ánh sáng len lói từng tia nhỏ rồi thành vệt nắng to. Nắng chiếu rọi lên khuôn mặt đẹp trai bóng loáng của Gia Huy làm cho con tim thiếu nam mới lớn của Tùng có chút xao xuyến.
Ở trường.
"Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ nhé."_ Tùng mở lời.
"Em biết rồi, anh."
Tiếng anh của Gia Huy làm Tùng có chút đỏ mặt. Vì cả hai cùng khối, dù anh có lớn tuổi hơn thật mà gọi anh cũng hơi không quen.
"Cứ... Cứ gọi tên là được rồi. Không cần gọi anh xưng em đâu."_ Tùng có chút bối rối.
"Dù sao anh cũng lớn hơn em một tuổi mà. Giờ em đi trước đây."
Huy nói xong thì không đợi Tùng trả lời, liền cầm cặp sách đi mất.
Tùng học rất giỏi, nhưng lại học muộn một năm do nhà rất rất nghèo. May mắn là một người quen đã cho anh tiền học năm đầu tiên, những năm học sau đó 90% là được tài trợ, hoặc nhận được phần thưởng ở cuộc thi nào đó.
Anh chăm học, đầu óc thông minh nhưng sức khỏe khá yếu, cơ thể nhỏ nhắn hơn nhiều so với mấy cậu trai cùng trang lứa. Vì vậy nên học lớp 12 rồi thì anh vẫn thấp hơn cậu một cái đầu.
Huy thì lại cao ráo, con nhà khá giả, học giỏi cũng thuộc top trong trường. Gái theo thì nườm nượp, thích có, ngưỡng mộ có. Con trai thì tôn sùng anh như một đại ca, thể thao tốt đã vậy còn học võ. Cơ thể săn chắc, múi ụ ụ.
Sáng hôm đó, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ lạ thường. Huy vẫn học hành chăm chỉ, vẫn tập trung cao độ. Nhưng Tùng, học sinh mới chuyển đến hôm đầu năm lại bị cô lập. Lớp Tùng, họ đồn rằng, anh xấu tính, bị đuổi học. Hay có lời đồn cha anh là kẻ giết người ở thành phố, anh hưởng tính bạo lực nên hay động tay chân, không chốn chung thân nên mới chạy xuống cái đất Mỹ Tho này để trốn tránh.
Giữa giờ, mấy đứa ngồi gần cửa sổ nhìn được vào sân trường cứ nháo nhào cả lên. Tiếng bàn tán sôi nổi kiến người ta có phần tò mò. Mấy đứa nó hóng chuyện tới mứa lơ là việc học, giáo viên cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
Ra về, Huy đợi mãi ở cổng, đợi từ lúc vừa tan đông nghịt đến lúc vắng tanh chỉ còn vài ba người rồi lại bắt đầu đông lên do các em học buổi chiều.
Mất kiên nhẫn, cậu lên lớp anh, tìm kiếm trong không gian vắng vẻ rải rác vài người. Cậu tìm người quen trong đó rồi hỏi chuyện.
"Nguyễn Thanh Tùng học lớp mày đâu rồi?"_ giọng Huy có chút khó chịu.
"Không hay à? Tùng té cầu thang lúc di chuyển về lớp sau tiết tin học. Máu chảy nhiều lắm, không biết là trong phòng y tế hay chuyển ra bệnh viện rồi."
Gia Huy nghe vậy có chút ngơ ngác, mới sáng còn đi học bình thường, giờ trở thành bệnh nhân té cầu thang. Cậu chạy về phía phòng y tế, con tim lo lắng đập liên hồi không yên.
Phòng y tế.
Thanh Tùng nằm ngủ yên lặng trên chiếc giường nhỏ, đầu băng bó, tay chân trầy xước rất nhiều. Huy đứng im lặng ở đó, bình tĩnh lại thì đi hỏi cô y tế tình hình.
Nắm rõ được sức khoẻ của Tùng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Huy gọi về cho dì, nói rõ tình hình và khuyên nhủ để không làm dì lo lắng. Cậu còn dặn dò dì làm đồ ăn ngon một chút, đầy đủ chất để Tùng nhanh hồi phục hơn.
Lúc Tùng tỉnh dậy, cậu đã đi đến lớp học buổi chiều. Anh mệt mỏi xin cô y tế đi về, nhưng cô lại không cho. Cô còn gửi lại một mẩu giấy, ghi lại lời nhắn của Huy.
'Anh ở yên ở đây đi. Tôi học xong chúng ta cùng về.'
Mẩu giấy khá sạch sẽ nhưng chứ viết lại xấu đau xấu đớn. Anh cười xong lại phán lên một câu :"6677"
Updated 41 Episodes
Comments
ChouMiz🐇
hẳn là 6677:))
2024-11-05
2