Ngày hôm sau, tin tức về buổi tiệc liên hôn giữa Bạch gia và Lục gia được lan truyền khắp nơi. Truyền thông bắt đầu đồn đoán về vị hôn thê bí ẩn của Lục Thành – chàng công tử tài phiệt nổi tiếng lạnh lùng và kén chọn.
Trong khi đó, tại biệt thự của Bạch gia, Bạch Huyền Nhi đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn bản kế hoạch mà cô vừa vạch ra.
“Ngày mai, mình sẽ xuất hiện cùng ‘trai bao’ ở buổi tiệc. Chắc chắn bố mẹ sẽ không còn mặt mũi nào để ép mình kết hôn với Lục Thành nữa!” Huyền Nhi lẩm bẩm, môi nhếch lên một nụ cười đầy tinh quái.
Phó Hoan Như ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn bản kế hoạch với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Mày chắc cái kế hoạch này sẽ thành công không? Tao thấy có gì đó... sai sai.” Hoan Như nhíu mày.
“Sai cái gì mà sai? Mày phải tin vào trí tuệ của tao chứ!” Huyền Nhi bĩu môi, đẩy bản kế hoạch sang một bên. “Chỉ cần anh ta xuất hiện đúng lúc, mọi chuyện sẽ diễn ra như tao muốn.”
Hoan Như thở dài. “Thôi được, tao chỉ mong không có biến cố gì xảy ra.”
“Yên tâm, biến cố gì tao cũng xử lý được!” Huyền Nhi cười tự tin.
Buổi tối hôm đó, Huyền Nhi đứng trước gương trong phòng ngủ, thử chiếc váy mà cô dự định mặc cho buổi tiệc. Đó là một chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong hoàn hảo của cô.
Cô nhìn mình trong gương, mỉm cười hài lòng. “Hoàn hảo. Lần này, Bạch Huyền Nhi sẽ khiến cả giới thượng lưu phải há hốc mồm.”
Điện thoại của cô reo lên. Là Lục Thành.
“Chuyện gì?” Cô nhấc máy, giọng điệu không mấy thân thiện.
“Tôi chỉ muốn nhắc cô, ngày mai nhớ giữ lời hứa. Đừng làm tôi mất mặt.” Giọng Lục Thành vang lên đầy trêu chọc.
“Anh bớt lo đi. Tôi làm gì thì cũng không đến lượt anh phải quản.”
“Thế sao? Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau trước để thống nhất kế hoạch.”
“Thống nhất cái gì? Chỉ cần anh đến đúng giờ, mặc đẹp một chút, còn lại để tôi lo.”
“Cô nghĩ mọi thứ đơn giản thế sao?” Lục Thành bật cười. “Được thôi, nhưng nếu cô làm sai kịch bản, tôi không đảm bảo hậu quả đâu.”
“Cút!” Huyền Nhi gắt lên, tắt máy cái rụp.
_____
Buổi tiệc liên hôn giữa Bạch gia và Lục gia được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Sảnh lớn được trang trí lộng lẫy với ánh sáng pha lê lấp lánh, những bông hoa hồng trắng trải dọc bàn tiệc. Khách khứa đông đúc, ai cũng là những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và chính trị.
Bạch Huyền Nhi mặc một chiếc váy đỏ rực, nổi bật giữa đám đông. Cô bước vào sảnh, ánh mắt liếc quanh như tìm kiếm mục tiêu. Bên cạnh cô là người bạn thân Phó Hoan Như, mặt mày căng thẳng như đang chuẩn bị ra chiến trường.
“Ê, chắc ông ‘trai bao’ của mày tới chưa?” Hoan Như hạ giọng hỏi, liếc nhìn xung quanh.
“Anh ta bảo sẽ đúng giờ. Đừng lo, kế hoạch này không thể thất bại.” Huyền Nhi cười tự tin, nhưng trong lòng cũng hơi sốt ruột.
Ở một góc khuất, Lục Thành đã có mặt từ trước, mặc bộ vest đen lịch lãm. Anh tựa người vào bàn, tay cầm ly rượu vang, đôi mắt sắc bén quan sát từng động thái của Huyền Nhi.
“Cô nàng đó thật thú vị. Không biết cô ấy định làm trò gì đây?” Anh lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.
Ngay khi anh vừa nhấp một ngụm rượu, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Ê, đại ca, sao hôm nay anh cũng tới đây?” Long Tử Dương, trong bộ vest trắng, bước tới bên cạnh, nhìn Lục Thành với vẻ ngạc nhiên.
“Tao là nhân vật chính, mày nghĩ tao có tới không?” Lục Thành đáp, ánh mắt vẫn dán vào Huyền Nhi.
“Nhân vật chính? Anh định nói anh là chú rể trong hôn lễ liên hôn này?” Tử Dương bật cười. “Trông chẳng giống anh muốn kết hôn tí nào.”
“Đó là lý do tao ở đây. Để xem cô nàng kia định bày trò gì.”
Huyền Nhi vẫn đang ngồi tại bàn chờ. Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn bước tới gần cô. Đó là Lục Thành, nhưng Huyền Nhi không hề biết anh là ai.
“Anh đây rồi!” Huyền Nhi reo lên, kéo tay anh ngồi xuống. “Tôi tưởng anh không đến chứ.”
Lục Thành nhướng mày nhìn cô, nhưng nhanh chóng nhận ra ý định của cô. Thú vị đấy. Anh nhếch môi, ngồi xuống đối diện cô.
“Tôi đã tới. Cô định làm gì tiếp?” Anh hỏi, giọng điệu bình thản nhưng lại đầy vẻ châm chọc.
“Lát nữa, khi Bạch gia tuyên bố hôn ước, tôi sẽ lôi anh lên trước mặt mọi người, rồi nói với bố mẹ tôi rằng tôi đã có bạn trai.” Huyền Nhi thì thầm, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Thế nếu tôi không phối hợp thì sao?” Anh cười nhạt.
“Không phối hợp? Anh nhận tiền của tôi rồi mà!”
Lục Thành cười khẽ, nhưng không nói gì thêm. Anh muốn xem cô nàng này có thể làm gì trong buổi tiệc này.
Ở một góc khác của sảnh tiệc, Phó Hoan Như đang bận đấu khẩu với Long Tử Dương – người mà cô không hề muốn gặp lại sau vụ cãi nhau ở quán bar.
“Sao anh cứ lảng vảng trước mặt tôi vậy? Định phá đám à?” Hoan Như khoanh tay, lườm anh.
“Tôi có quyền xuất hiện ở đây, đâu cần xin phép cô.” Tử Dương cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức.
“Quyền? Nếu anh có quyền, thì tôi có quyền đuổi anh ra ngoài!”
“Thế à? Nhưng tiếc là quyền của cô không đủ lớn.”
“Anh...!” Hoan Như tức đến nỗi suýt đạp vào chân anh, nhưng lại kịp dừng lại vì sợ gây chú ý.
Tử Dương nhìn cô, cười khẽ. “Cô hung dữ thế, ai mà dám lấy?”
“Không cần anh lo! Còn anh, cả đời này chắc chắn không ai thèm để ý đến!”
“Ồ, thế à? Thế sao cô cứ để ý đến tôi mãi thế?”
Câu nói của Tử Dương khiến Hoan Như nghẹn lời. Cô đỏ mặt, quay phắt đi, không muốn tiếp tục đối đầu với anh thêm một giây nào nữa.
Tiệc bắt đầu.
Ông Bạch – bố của Huyền Nhi – đứng trên sân khấu, cầm micro tuyên bố.
“Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi muốn thông báo một tin vui: con gái tôi, Bạch Huyền Nhi, và công tử nhà họ Lục sẽ chính thức đính hôn. Đây là bước đầu tiên để hai gia đình chúng ta cùng phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai.”
Cả hội trường rộn ràng tiếng vỗ tay, nhưng Huyền Nhi chỉ cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói.
Cái gì? Tuyên bố mà không hỏi ý mình? Bố mẹ đúng là độc tài mà!
Không thể chịu được nữa, Huyền Nhi đứng bật dậy. Cô kéo tay Lục Thành – vẫn đang nhàn nhã uống rượu – lôi thẳng lên sân khấu.
“Khoan đã! Con không đồng ý!” Cô lớn tiếng, ánh mắt đầy thách thức.
Cả hội trường im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
“Con đã có bạn trai rồi!” Huyền Nhi tuyên bố, chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh. “Đây, chính là anh ấy!”
Lục Thành đứng im, khóe môi nhếch lên. Anh không nói gì, chỉ chờ xem cô nàng này sẽ diễn trò gì tiếp theo.
“Con không muốn liên hôn! Con và anh ấy yêu nhau thật lòng!” Huyền Nhi tiếp tục, giọng đầy quyết liệt.
Ông Bạch nhíu mày, nhưng trước khi ông kịp nói gì, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía đại diện nhà họ Lục.
“Vậy sao? Nhưng hình như cậu trai trẻ đó chính là công tử nhà họ Lục – Lục Thành, người mà con bé sắp đính hôn.”
Cả hội trường sững sờ, Huyền Nhi chết đứng. Cô từ từ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
“Anh... anh là Lục Thành?” Giọng cô run run, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Phải.” Lục Thành cúi người sát vào cô, ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ý cười. “Ngạc nhiên chưa, vợ tương lai của tôi?”
Bên dưới sân khấu, đồng đội báo đời của mẻ cũng chết lặng. Anh là là đối tượng liên hôn của mày... mà mày lại coi anh ta là trai bao, hờ hờ, Bạch Huyền à, hết cứu rồi!-_-"'
Huyền Nhi muốn ngất tại chỗ. Cô chỉ muốn phá đám cưới, ai ngờ lại biến chính mình thành trò cười. Thật không thể tin nổi!
Updated 44 Episodes
Comments