Từ đêm qua tuyết rơi dày cho đến hiện tại vẫn chưa thấy dấu hiệu ngừng .
Gần giữa trưaTống Tử Ngôn vẫn chưa thấy người Khương gia , trong đầu thầm nghĩ cũng tốt đỡ phải chướng mắt .
Khương Tú tỉnh dậy nhìn Thanh Nhi còn ngủ say xưa , trời lạnh làm hai má ửng đỏ trông đáng yêu vô cùng .
Nàng ngồi dậy rửa mặt xong mở cửa bước ra ngoài , nhìn khung cảnh trước mắt trở nên trắng xóa có chút ngây ngẩn .
Đã là năm thứ mười bốn , cùng cảnh tượng nhưng người đã không còn , đang miên man suy nghĩ bỗng cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng bừng tỉnh .
Vội choàng áo ngoài bước nhanh về phía phòng bếp .
Trong phòng bếp nàng đã có bốn năm Sư Cô đang chuẩn bị cơm trưa , Khương Tú nói vài câu cùng các Sư Cô như thường lệ xoắn tay áo để phụ giúp .
Sau một canh giờ cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong một Sư Cô trong đó nói hôm nay Sư Thái dặn cơm trưa không cần mang đến .
Thấy không còn chuyện gì khác Sư Cô nhờ nàng mang thức ăn đến phòng của Văn Phu Nhân vì chưa thấy ai đến lấy , nàng bước đến bàn bỏ thức ăn vào trong khay đựng tự mình mang đến phòng của Văn Phu Nhân .
' Cốc cốc cốc ' ba tiếng gõ cửa vang lên , Khương Tú tay cầm khây cơm đứng bên ngoài chờ đợi
Rất nhanh đã có tiếng đáp lại theo sau cửa từ bên trong mở ra là tỳ nữ bên cạnh Văn Phu Nhân , nàng gật đầu chào hỏi .
Tỳ nữ kia mở rộng cửa mời nàng .
" Sư Cô ở phòng bếp nhờ ta mang cơm đến cho Văn Phu Nhân "
Văn Phu Nhân thấy nàng cười hoà ái .
" Làm phiền cô nương mang đến thật ngại quá ”
Khương Tú : " Không sau , Phu Nhân người đừng khách khí , hôm nào ta cũng đến phòng bếp chuẩn bị cơm mang đến cho Sư Thái , hôm nay Sư Thái dặn cơm trưa không cần mang , Sư Cô phòng bếp thấy người chưa lấy cơm nên dặn ta đưa đến "
Đặt khây thức ăn lên bàn nàng thi lễ nói còn phải mang cơm về phòng cho Thanh Nhi , trước khi đi Văn Phu Nhân mời nàng buổi chiều đến trò chuyện .
Khương Tú quay lại phòng bếp lấy cơm mang về cho nàng và Thanh Nhi .
Tiện đường Sư Cô kia lại nhờ nàng mang phần cơm của vị công tử kia .
Về đến trước cổng viện Khương Tú đi vòng qua hồ sen phía đối diện đi đến phòng Tống Tử Ngôn .
Từ xa đã thấy hai hộ vệ đang đứng , nàng đi lên chào hỏi rồi đưa cơm cho hộ vệ sau đó mang phần còn lại vê phòng mình.
Từ đầu chí cuối không có ý hỏi Tống Tử Ngôn , mắt cũng không liếc vào trong , chỉ làm đúng lời Sư Cô mang cơm đến .
Bên trong Tống Tử Ngôn nghe tiếng nàng , quay sang nhìn Lãnh Đại hắn hiểu ý ra mở cửa Lãnh Tam dí cho hắn một khây cơm tay chỉ chỉ phía đối diện .
Lãnh Đại :" Chủ tử là Khương cô nương mang đến cho ngài , nói phòng bếp nhờ đưa , đưa xong đã quay về "
Lãnh Đại suy nghĩ vị Khương cô nương kia không tìm cách tiếp cận chủ tử như nữ nhân khác thật hiếm gặp …
Tống Tử Ngôn nhìn vài món rau dưa trên bàn trầm ngâm một lát mới động đũa .
Dùng xong lại dặn Lãnh Đại thông báo Văn Phu Nhân ở lại thêm một ngày , tuyết rơi không ngừng đường đi nguy hiểm .
Lãnh Đại dạ vâng rồi đi ngay .
Bên này về đến phòng Khương Tú gọi Thanh Nhi dậy rửa mặt chảy đầu mới cùng nhau ăn cơm .
Dùng xong nàng cùng Thanh Nhi mang bát đũa đến phòng bếp , sau đó quay về phòng mang phẩm thêu đến chỗ Văn Phu Nhân .
Văn Phu Nhân thấy các nàng cười vẫy tay gọi hai người tiến vào .
Nhìn túi thơm trong giỏ thêu của nàng bà liền sai tỳ nữ mang hai khúc vải của mình đến , tặng nàng một khúc , khúc còn lại nhờ nàng thêu hộ một chiếc túi thơm .
Khương Tú nhận lời thêu túi thơm cho Văn Phu Nhân nhưng từ chối khúc vải kia , đưa đẩy một lúc nàng chỉ đành nhận lấy bắt đầu thêu .
Thanh Nhi ngồi thêu phần của mình, Khương Tú lại thêu phần của Văn Phu Nhân , từng mũi kim thuần thục ghim trên khung vải nhỏ , rất nhanh một nụ hoa Mai đã xuất hiện .
Bầu không khí vui vẻ vừa cười nói của ba người , làm tỳ nữ bên cạnh cũng vui lây .
Tống Tử Ngôn đứng ngoài cửa một lúc thấy Khương Tú nói nố cười cười ánh mắt chăm chua nhìn khung thêu khoé môi bất giác cong lên .
Ngồi một lúc Văn Phu Nhân nhịn không được dò hỏi thân thế Khương Tú .
" Khương Tú ta có thể hỏi con vài điều không , ta không có ý khác ta chỉ không hiểu một số chuyện ”
Khương Tú thấy bà nghiêm túc cũng gật đầu đáp ứng.
Văn Phu Nhân cầm tay nàng Khương Tú cũng khựng lại ngẩn đầu .
" Con đã bao lâu chưa gặp người nhà "
Nhìn khuôn mặt từ ái của Văn Phu Nhân nghe ý quan tâm trong lời nàng cũng không dấu diếm .
" Từ khi sinh ra đến khi hiểu chuyện tiểu nữ đã ở đây , là sư phụ nuôi tiểu nữ không chỉ vậy người còn dạy tiểu nữ đọc sách viết chữ , sau khi người qua đời chỉ còn tiểu nữ và Thanh Nhi "
" Sư Thái rất tốt nhưng những người ở Am ai cũng có chuyện trong lòng mình nên ít khi qua lại , chỉ lo công việc trong Am xong sẽ về phòng , tiểu nữ chưa từng gặp người thân , họ cũng chưa từng đến thăm "
Văn Phu Nhân nắm tay nàng , nhìn nàng kể lại chuyện của mình một cách bình thản , bà thấy chua xót thay .
" Con ngoan thế này , lớn lên lại giỏi giang xinh đẹp , con đừng thương tâm nói không chừng khi nào đó người thân con sẽ hối hận đón con trở về "
Khương Tú chưa từng suy nghĩ đến chuyện này , nghe lời an ủi chỉ cười đáp lại .
" Phu Nhân gần mười lăm năm đối với tiểu nữ họ không quan trọng , sinh tiểu nữ nhưng lại nhẫn tâm bỏ tiểu ở đây , tiểu nữ không oán không trách họ xem như trả lại nhân đức họ đã vất vã sinh tiểu nữ ra "
Văn Phu Nhân : " Nha đầu này con hiểu chuyện làm ta thật đau lòng "
Bên ngoài Tống Tử Ngôn nghe xong nụ cười trên mặt đã khô cứng từ lâu , cảm thán tiểu cô nương rộng lượng thật , còn hắn … nghĩ xong lại cười lạnh .
Chưa kịp quay đi , từ ngoài một vị Sư Cô đi đến thấy hắn liền chấp tay hỏi Khương Tú .
Hắn thành thật chỉ vào bên trong vị Sư Cô đó nhanh chân đi vào , nói với Khương Tú có người bên ngoài tự xưng là người nhà nàng đến .
Khương Tú nghe xong tâm có chút loạn kim đâm vào tay nàng giật mình , cuối đầu nhìn giọt máu trên tay dường như không cảm nhận được đau đớn .
Văn Phu Nhân lấy khăn tay lau cho nàng giọng lo lắng mang theo chút trách cứ .
" Đứa nhỏ này sau không cẩn thận như vậy "
Khương Tú hoàn hồn cười trấn an .
" Tiểu nữ không sau người đừng lo "
Nàng quay sang gật đầu với Sư Cô vội đứng dậy chào Văn Phu Nhân rời đi , vừa lúc cũng thêu xong túi thơm .
Thanh Nhi lên tiếng muốn đi theo nhưng Khương Tú từ chối để nàng ở lại với Văn Phu Nhân,
Khương Tú rời đi đến thiên điện , Tống Tử Ngôn cũng tò mò theo sau nàng muốn biết nàng sẽ phản ứng thế nào khi gặp người nhà nên đến điện phụ cách vách .
Thanh Nhi ở lại nói vài câu vô tình kể chuyện hai người hái nấm thêu túi thơm đổi tiền Văn Phu Nhân mới hiểu ra thấy ấy nấy vì đã nhờ tiểu cô nương thêu giúp .
Thanh Nhi lại nói không sau Tỷ Tỷ thêu giỏi cũng thêu nhanh , đây xem như tặng bà , nghe vậy Văn Phu Nhân cũng mỉm cười , nghĩ sẽ tặng cho nàng cây trâm .
Khương Tú đi đến thiên điện đã thấy một phụ nhân ngồi và hai nha hoàn đứng phía sau , vừa nhìn đã biết không phải người tốt .
Thấy nàng đến phụ nhân kia hơi kinh ngạc, nghĩ nàng ở đây sống khổ cực sẽ là bộ dáng chật vật , nào ngờ nhìn phong thái nàng vẫn như tiểu thư trong phủ có khi còn hơn nữa.
Khương Tú bước đến hỏi : " Người là người nhà ta ”
Vị phụ nhân thấy nàng ôn hoà vội cười làm lành .
" Ra mắt Tứ tiểu thư , nô tài là Quế ma ma , làm việc bên cạnh Phu Nhân cũng là Mẫu Thân của người , nô tài phụng mênh đón tiểu thư về phủ "
Khương Tú thấy bà ta miệng gọi tiểu thư nhưng không có nữa phần cung kính nàng cũng chẳng để tâm ngồi xuống ghế tự tay rót cho mình chén trà rồi mới trả lời .
" Mười năm không đến hà cớ gì xuất hiện lúc này "
Quế ma ma thấy nàng lãnh đạm khoé môi hơi cứng đờ , rất nhanh liền cười lấy lòng .
" Tiểu thư người không biết khi xưa bất đất dĩ nên đưa người đến đây , Phu Nhân ngày đên nhớ mong người cứ khóc mãi "
Khương Tú nhìn bà ta giả vờ giả vịt không kiên nhẫn giọng nói thập phần không nể mặt .
" Nhớ mong ? Nhớ mong nhưng mười lăm năm chưa từng đến , một phong thư cũng không có "
Quế ma ma cứng họng nhìn nàng , thầm nghĩ Khương Tú quả nhiên khó hầu liền nghĩ lý do thoái thác .
" Tiểu thư người không biết , phu nhân sau khi sinh người sức khỏe không tốt , đường xa vất vả không thể đến mong người hiểu "
Khương Tú cười thầm trong lòng , không kiên nhẫn từ chối .
" Không cần ta ở đây rất tốt không cần trở về , bà đi đi nói với bọn họ đừng phiền ta "
Trong lòng không thích nàng cũng lười nói nhiều một câu , dứt lời lập tức đứng dậy.
Quế ma ma thấy nàng muốn đi giọng điệu cứng rắn không giả vờ nữa .
" Tiểu thư , lão nô phụng mệnh Lão phu nhân Lão gia và Phu Nhân bắt buộc đón ngài về, ngài cũng sắp cặp kê không thể ở đây mãi , đợi người cặp kê phu nhân tìm cho người phu quân như ý gả đi , lại nói người không về cũng phải trói mang người về mong người hiểu cho lão nô, bằng không xin đắc tội "
Khương Tú lạnh mặt .
" Muốn ta về cũng được ta muốn mang theo người về "
Quế ma ma :" Người muốn theo mang ai "
Khương Tú : " Là Thanh Nhi theo ta từ bé "
Quế ma ma nghe vậy còn tưởng lại cũng chỉ một nha hoàn cười đáp .
" Được người muốn mang theo ai về tùy người lựa chọn "
Khương Tú đứng dậy ra cửa nàng dừng lại không quay đầu nói .
" Sáng mai khởi hành , lát nữa có Sư Cô dẫn các người đến phòng nghĩ lại "
Quế ma ma cười lạnh vội đáp tạ , thấy nàng đi xa quay sang nói với hai tỳ nữ theo sau .
" Thấy không ta đã nói ăn cơm chay lâu rồi cũng sẽ thèm thịt thôi , vừa rồi làm cao rốt cuộc cũng quay về lam đại tiểu thư thôi , đợi vài tháng sau gả cho tên điên xem còn thanh cao được không "
Tống Tử Ngôn nghe xong mặt âm trầm quay vê phòng mình.
Tống Tử Ngôn đang xem sách nhưng trong đầu y toàn Khương Tú , y cứ ngồi ngẩn ra một lúc rồi kêu Lãnh Đại.
Lãnh Đại nghe tiếng chạy vào : " Có thuộc hạ "
Tống Tử Ngôn : Để Lãnh Tam theo Khương Tú , có chuyện gì báo lại ngay , ngày mai Khương Tú về kinh cũng tiếp tục theo "
Lãnh Đại ngẫn người nhìn chủ tử nhà mình khó hiểu rồi đáp vâng lui ra .
Khương Tú đến nơi Văn Phu Nhân , bà sốt sắn hỏi thăm nàng cũng thật lòng đáp lời .
Sau cùng hơi lo lắng hỏi .
" Thanh Nhi muội có muốn theo tỷ hồi kinh không , Tỷ đoán lần này trở về không đơn giản nhưng để Muội ở lại Tỷ không an tâm , đừng sợ Tỷ chắc chắn sẽ bảo vệ muội "
Thanh Nhi không nghĩ ngợi thêm liền gật đầu đồng ý .
" Tỷ Tỷ Muội chỉ có Tỷ là người thân Tỷ đừng bỏ Muội , Muội không sợ gì cả muội muốn theo Tỷ "
Khương Tú thở phào trong lòng cười tươi .
" Yên tâm có Tỷ , Muội sẽ an toàn "
Văn Phu Nhân một bên thấy vậy cũng cười theo , đúng là khổ tận cam lai bà được Thanh Nhi kể lại cũng biết thân thế Khương Tú , nay lại được hồi kinh cũng không cần lo ăn mặc .
Bà vẫy tay bảo tỳ nữ mang hộp gỗ đến .
Văn Phu Nhân cầm tay Khương Tú .
" Con ngoan lần đầu gặp con nhưng ta thấy rất thân thiết , ngày mai ta phải lên đường về kinh , con cũng trở về nhà mình , sau này chắc sẽ gặp lại , con có việc đến ngôi nhà thành tây ngôi nhà có cây táo trước cổng tìm ta . Ta tặng con món quà này như lễ gặp mặt không đáng giá nên con nhất định phải nhận "
Khương Tú hai tay nhận lấy mở hộp ra nàng thấy một cây trâm bạc hoa Mai đỏ , bông hoa làm kỳ công , tuy nói không đáng giá nhưng chắc chắn không rẻ , thấy nàng thẫn thờ , Văn Phu Nhân thuận tay lấy trâm cài lên tóc nàng .
Văn Phu Nhân :" Rất đẹp hợp với con "
Thanh Nhi cười đến mắt cong cong hùa theo .
" Văn Phu Nhân Tỷ Tỷ thích nhất hoa Mai đỏ "
Văn Phu Nhân :" Ồ vậy ta tặng đúng rồi "
Bà cười xoa khuôn mặt Khương Tú đầy yêu thương , người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Tổ Mẫu và cháu gái .
Khương Tú gượng ngùng chỉ biết nói đa tạ .
Thanh Nhi vội khoe :" Tỷ Tỷ muội cũng được Văn Phu Nhân tặng cây trâm Hồ Điệp tỷ xem đẹp không "
Thấy tiểu Muội nhà mình thập phần vui vẻ nàng cũng cao hứng theo .
" Đẹp đẹp Thanh Nhi của Tỷ là tiểu cô nương đẹp nhất "
Thanh Nhi được khen vui vẻ cười thành tiếng .
" Tất nhiên muội đang thêu tặng Phu Nhân một cai túi thơm hình Hoa Lan tỷ nhìn xem đẹp không "
" Đẹp đẹp Thanh Nhi làm đẹp nhất "
Nhất thời cả phòng tràn ngập tiếng cười …
Buổi tối trước khi về phòng Khương Tú đến chỗ Sư Thái để tạm biệt .
Nguyên Minh Sư Thái cười nhưng nước mắt không kìm được vội đưa tay lau đi .
" Tốt tốt tốt , cuối cùng cũng trở về Sư Phụ con dưới suối vàng cũng yên tâm rồi , nó lo lắng nhất là con hiện giờ con được về nhà tương lai gả cho người trong sạch nó sẽ rất vui "
" Đi đi về chuẩn bị hành lí ngày mai không cần đến tạm biệt , ta thấy con như vậy đã đủ "
Nói xong bà phất tay ý bảo nàng rời đi .
Khương Tú cuối người thi lễ mới quay về phòng .
Bên trong Nguyên Minh Sư Thái thở dài chấp tay cầu Phật Tổ .
" Xin người phù hộ con bé bình an , có thể gặp được người giao phó chung thân cả đời , hạnh phúc viên vãn cầu xin người đừng để nó như chúng ta "
Chúng ta ở đây nghĩa là phần đông nữ tăng trong chùa bị vứt bỏ , bị hãm hại mang uất hận sống cả đời ở đây .
Về phòng Khương Tú cùng Thanh Nhi thu dọn quần áo , sách Sư Phụ để lại .
Sau khi thu xếp xong xui nàng rửa mặt lên giường , nàng không biết chờ đợi nàng là gì nhưng chắc chắn sẽ không bình yên …
Updated 167 Episodes
Comments
Jimmy Kudo
Tác giả có thể cập nhật thường xuyên hơn không? Hóng quá à!
2025-02-17
1