Nhất Tiếu Thiên Kim
Cách Kinh Thành 100 dặm tại Thiền Nguyệt Am giờ Mùi ( 15-16h) nhưng đã cuối tháng 12 cộng thêm ở vào lưng chừng núi trời rất nhanh đã tối làm người cảm thấy ngột ngạt , lạnh lẽo âm u ..
Tại một góc trong căn phòng nhỏ bên cửa sổ ngồi thiếu nữ mãnh mai , dù mặt một thân bố y vẫn không dấu được da trắng như bông tuyết của nàng , chân mày liễu cùng với đôi mắt to trong suốt không nhiễm một chút bụi trần .
Nàng chính là ' Khương Tú ' tứ tiểu thư của phủ Hộ Bộ Thượng Thư con của chính thê , vốn nên ở kinh thành làm tiểu thư nghàn người ngưỡng mộ là đứa con được nâng niu chiều chuộng .
Nhưng ai nghĩ rằng nàng lại ở một Am Ni Cô vừa vắng vẻ lại tồi tàn , nói chính xác hơn nơi đây là nơi của những người bị vứt bỏ .
Vốn nên là nơi thanh tịnh để tu tập vậy mà chỉ khiến người nghe than thở cho một đời người bị vây hãm .
" Thiền Nguyệt Am " vốn là nơi tự phát cách đây ba mươi năm trước người đến đây đầu tiên nghe nói là một tiểu thư đến từ Kinh Thành, vì chịu vu cáo hàm oan ma bị người đưa đến đây với cái danh bất trinh , kể từ đây nơi này trở thành nơi giam giữ những nữ nhân mang tội nghiệt cần tu dưỡng , từ nữ nhân quan cao cho đến thường dân bá tánh chỉ cần gán tội thất xuất* là sẽ bị giam một đời .
* 1 không nhu thuận ,bất hiếu với cha mẹ chồng
Không sinh được con
3.thông dâm , ngoai tình
4.đố kỵ ghen tuông
5.lắm chuyện,lắm điều
6.có bệnh hiểm nghèo
7.trộm cắp
Khương Tú từ khi ra đời mang danh là tai tinh chuyển thế chỉ vì sinh vào ngày mười lăm tháng bảy , vừa đúng ngày mây đen mưa lớn thêm vào đó Tổ Mẫu đau đầu dữ dội, nên từ khi sinh ra đã mang chữ “ Họa” trong tai họa bị đưa đến đây .
Vốn nên là tiểu thư cao quý lại sống gần mười lăm năm khổ cực , người thân chưa một lần đến thăm may mắn nàng có một sư phụ yêu thương .
Nhưng năm nàng mười tuổi người đã ra đi để lại nàng cùng Muội Muội nương tựa nhau , trước khi người mất nói cho nàng biết thân thế của mình từ đó nàng trở nên trầm tĩnh ít nói.
Đang ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài thì nàng sực nhớ ra “Thanh Nhi” vẫn chưa trở về nàng vội mặt thêm áo khoát ngoài chạy đi theo hướng chân núi .
Thanh Nhi vốn là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về năm nay mười một tuổi .
Bước gần đến chân núi nàng thấy được một đoàn người tay cầm đuốc đi đến .
Rất lâu rồi chưa thấy khách hành hương , nàng vội nhấc váy chạy theo hướng đi xuống dưới tìm Thanh Nhi.
Bước gần đến nàng thấy bóng dáng Thanh Nhi nàng gọi lớn tiếng .
" Thanh Nhi "
Thanh Nhi nghe được tiếng nàng ngước nhìn phía trước .
" Tỷ Tỷ muội ở đây "
Bước chân gần đến nàng dừng lại .
" Sau bây giờ muội mới về, muội doạ ta sợ chết khiếp "
Thanh Nhi chạy lại ôm cánh tay nàng .
" Tỷ Tỷ muội không sau , muội bán xong nấm cho Nguyên Nương theo đường trở về định tìm xem có hoa Mai tặng Tỷ nhưng không thấy "
Nói xong Thanh Nhi kéo nàng đi về phía đoàn người , nhìn vị phụ nhân lớn tuổi khoảng sáu mươi tươi cười giới thiệu .
" Tỷ Tỷ đây là Văn Phu Nhân , người lỡ đường không thể vào thành nên muốn ở lại Thiền Am đêm nay "
Khương Tú nhìn vị Phu Nhân lớn tuổi thi lễ mỉm cười .
" Tiểu nữ Khương Tú vấn an phu nhân "
Thấy nàng lễ nghi chu toàn Văn Phu Nhân hơi bất ngờ nâng tay nàng lên .
" Tiểu sư cô đừng khách sáo ta và cháu trai lỡ đường muốn làm phiền người và Thiền Am một đêm "
Khương Tú giờ mới nhìn đến nam nhân bên cạ vị Phu Nhân kia đoán chừng hai mươi tuổi mặt thân huyền y cao hơn tám thước* mắt phượng hẹp dài mũi cao thanh tú , nhưng làn da hơi sạm thể hiện sự trưởng thành cương nghị , sự thâm trầm trong đáy mắt khiến người đối điện cảm giác áp bức.
*tầm 1m85-1m86
Đối diện ánh mắt dò xét của nàng Tống Tử Ngôn bình tĩnh đáp lại , thầm nghĩ Ni Cô điều là diện mạo này sao ? "
Da trắng, mắt to đôi môi đỏ mộng nhỏ kia nào giống bộ dạng Ni Cô , cả cách ăn mặc này dù bố y đơn giản nhưng nào phải cách ăn vận của tăng Ni …cả đôi mắt đó trong suốt không một tạp niệm nhưng vô cùng lạnh nhạt .
Ngưng động giây lát đánh giá đối phương Khương Tú lên tiếng .
" Thiền Am vốn nơi thanh tu sau nhận nổi hai từ khách sáo , trời đã tối e rằng đên nay có tuyết mời Phu Nhân và Công Tử lên núi tạm tránh "
Nói xong nàng xoay người làm tư thế mời , Văn Phu Nhân thấy vậy bước theo .
Đi cùng bọn họ lên núi còn có hai tỳ nữ và bốn hộ vệ .
Đến nơi nàng mời Văn Phu Nhân và Tống Tử Ngôn đến thiên điện nghĩ rót trà mời khách .
Thanh Nhi đã chạy đi tìm Nguyên Minh sư thái .
Nguyên Minh Sư Thái gần bảy mươi tuổi là người đứng đầu trong Am tính hoà nhã , lương thiện, ngày thường vẫn chiếu cố cho các nàng…
" Văn Phu Nhân và Công Tử mời dùng trà , tệ xá ít khách hành hương , nên chỉ có chút trà lá do Am tự trồng sau núi "
Nàng đẩy chén trà đến trước mặt Tống Tử Ngôn nhẹ gật đầu như ý mời .
Tống Tử Ngôn nhận chén trà cũng gật đầu đáp lễ .
Văn Phu Nhân nghe vậy mỉm cười nhấp ngụm trà mới đáp lại .
" Tiểu Sư Cô đừng quá lời, nơi cửa Phật không phân sang hèn , mùa đông giá rét có chén trà ấm nóng đã hơn bao người "
Bà càng nhìn càng thấy thích vị tiểu Sư Cô này tính cách này với Tử Ngôn rất hợp nhau .
Bà không quên quay sang nhìn Tống Tử Ngôn rồi nhìn Khương Tú mỉm cười tiếc nuối .
Cô nương này từ cách nói chuyện đi đứng cho đến mỉm cười vừa nhìn là biết không tầm thường, có thể so ngang với danh môn khuê tú trong kinh thành .
Khương Tú nghe xong cười nhẹ đáp lại .
" Phu Nhân quá lời tiểu nữ vẫn chưa xuất gia , chỉ là mệnh không tốt từ nhỏ nương nhờ Thiền Am , Phu Nhân cứ gọi tiểu nữ Khương Tú là được "
Văn Phu Nhân nghe hai mắt sáng ngời .
" Cô nương chẳng hay đã cặp kê ? Vì sau nói bản thân mình mệnh không tốt "
Như cảm nhận được chút bi thương ẩn sau lời nói của nàng Văn Phu Nhân thở dài .
" Con người ấy mà tin số mệnh không bằng tin bản thân mình , con người sinh ra mệnh tốt không đồng nghĩa với sau này lớn lên sẽ tốt và ngược lại , ta nhìn cô nương không lớn lắm đừng suy nghĩ bi ai , tương lai không ai biết trước được "
Khương Tú nghe vậy hơi thất thần nhưng rất nhanh chỉ cười khổ cuối mắt .
" Tiểu nữ năm nay mười bốn , vẫn chưa cặp kê "
Văn Phu Nhân lại hỏi tiếp .
" Cô nương sinh thần bát tự là ngày nào "
Khương Tú cười chua chát đáp .
" Là mười lăm tháng bảy "
Tay đưa chén trà đặt lên bàn khựng lại , Văn Phu Nhân nhìn Khương Tú thầm nghĩ chả trách tiểu cô nương tự nói mình mệnh không tốt , bà định nói thêm đều gì thì từ cửa tiếng của Thanh Nhi vọng vào .
Thanh Nhi :" Tỷ Tỷ , Văn Phu Nhân Sư Thái đã đến "
Sư Thái từ bên ngoài bước vào theo sau là hai vị Tuệ Thông Và Tuệ Tâm Sư Cô nhìn thấy Văn Phu Nhân ba người chấp tay .
" A Di Đà Phật "
Văn Phu Nhân , Tống Tử Ngôn đứng lên đáp lễ, đến khi tất cả cùng ngồi vào bàn Văn Phu Nhân lên tiếng xin được ở nhờ đêm nay , muốn đến chính điện thắp hương .
Nguyên Minh sư thái dặn Tuệ Thông Sư Cô chuẩn bị cơm chay , sau đó dẫn Văn Phu Nhân , Tống Tử Ngôn đi chính điện .
Tỷ Muội Khương Tú không có việc gì làm cũng đi theo .
Sau khi bái lạy xong Văn Phu Nhân quyên tiền nhan đèn , đoàn người quay về thiên điện vừa lúc quay về cơm chay đã chuẩn bị xong .
Dùng cơm xong mắt thấy canh giờ không còn sớm Nguyên Minh sư thái để Tuệ Thông và Tuệ Tâm đưa Văn Phu Nhân về phòng .
Tỷ Muội Khương Tú đưa Tống Tử Ngôn đến một khu riêng biệt cách đối điện phòng Khương Tú một hồ sen .
An trí xong Tống Tử Ngôn , Khương Tú cùng Thanh Nhi quay về phòng nghĩ ngơi .
Thanh Nhi vốn tính hoạt bát , hiếu động nên vừa vào phòng không ngờ luyên thuyên chuyện lúc chiều…
Vốn trong Am ít khách hành hương nên tiền nhan khói cũng chẳng bao nhiêu , mà nàng và Thanh Nhi lại không phải người xuất gia nên từ khi sư phụ mất đều dựa vào bản thân lên núi hái thảo dược , nấm dại xuống Trấn đổi bạc .
Cũng lúc này nàng gặp Nguyên Nương ...
Nguyên Nương ngoài ba mươi là chủ tiệm vải nhỏ trong trấn, thương cho nàng và Thanh Nhi nên nấm hái được bà đều mua lại , phần dược thảo nàng mang đến y quán .
Nguyên Nương thấy nàng lên núi nguy hiểm liền dạy nàng thêu y phục , khi nàng quen dần bà lại để nàng nhận thêu túi thơm đổi bạc .
Theo lý hôm nay nàng sẽ cùng Thanh Nhi xuống Trấn nhưng vừa lúc nàng đến nguyệt sự bụng hơi khó chịu .
Thanh Nhi nhất quyết không để nàng đi cùng mang theo giỏ thảo dược chạy nhanh xuống núi , nàng đành ở lại trong phòng thêu thúi thơm .
Thanh Nhi nói hồi lâu chưa nghe đáp lại liền quay sang hỏi .
" Tỷ Tỷ , tỷ thấy cháu của Văn Phu Nhân thế nào ? "
Khương Tú bật cười với câu hỏi của nàng đưa tay dí trán tiểu cô nương .
" Một tiểu cô nương như Muội lại hỏi Tỷ thấy nam nhân thế nào "
Thanh Nhi tay che trán bĩu môi .
" Muội chỉ hỏi Tỷ thấy huynh ấy là người tốt hay không tốt thôi mà , tỷ lại nghĩ đi đâu "
Mím môi suy nghĩ đều gì xong lại nói tiếp nghĩ gì đó xong lại nhỏ giọng nói tiếp .
" Muội thấy huynh ấy giống người tốt nhưng lại hơi đáng sợ "
Khương Tú khó hiểu nhăn trán .
" Muội đã thấy gì "
Thanh Nhi xua tay lắc đầu .
" Muội không thấy gì , đi cùng một đoạn đường vẫn chưa nghe huynh ấy nói câu nào , chỉ thấy huynh ấy rất quan tâm Văn Phu Nhân "
" Chúng ta thường xuyên xuống trấn nhưng Muội vẫn chưa thấy nam nhân nào lại đối cử tốt với Lão nhân gia như huynh ấy "
Khương Tú phụt cười .
" Muội thì gặp được mấy người chứ , bất quá ta thấy huynh ấy trông không giống người xấu "
Khương Tú nói xong đã thấy Thanh Nhi chạy đến bên cửa sổ vui vẻ chỉ tay .
" Tỷ Tỷ nhìn xem tuyết rơi rồi "
Tiểu cô nương vừa nói xong đưa tay kéo nàng , Khương Tú chỉ kịp với tay lấy áo choàng bên cạnh đã bị kéo đi .
Trước cửa phòng là hồ sen đã héo khô tuyết rơi lại càng nặng hạt , nàng bước gần đến đình nhỏ bên hồ nhìn khung cảnh tuyết rơi trước mặt cũng phải cảm thán trong lòng ,
Tuyết rơi xuống hồ liền tan thanhf nước , chỉ còn động lại trên nhành Mai trụi lá .
Mai đỏ tuyết trắng, sự kết hợp hài hoà , cũng rất đẹp….
Cùng lúc này bên nơi ở của Tống Tử Ngôn Ám vệ đang báo cáo tình hình ở kinh thành gần đây , tuy rời kinh 4 năm nhưng tin tức quan trọng trong kinh thành y điều biết .
Lần này trở lại lượng tin tức câbf thu được cũng nhiều hơn .
Bẩm báo xong việc trong kinh một Ám vệ khác lên tiếng , trên đường từ kinh thành đến đây y gặp người của phủ Hộ Bộ Thượng Thư nói là đến đón tứ tiểu thư về phủ trời tuyết nên phải dừng lại trong khách trạm , nếu tuyết rơi ít có lẽ trưa hoặc chiều mai sẽ đến đây…
Tống Tử Ngôn trầm ngâm , dường như Tứ tiểu thư này hắn chưa từng nghe nói đến , chẳng phải chính thê Khương Tư Văn có ba nữ nhi thôi sao ? "
Thấy chủ tử trầm ngâm ám vệ tiếp tục bẩm báo .
" Thuộc hạ dò hỏi được Tứ tiểu thư kia sinh ra đúng ngày mười lăm tháng bảy , ngày đó mây đen cuồng cuộn , Khương lão phu nhân đột nhiên đau đầu dữ dội , nên sinh ra bị cho là điềm xấu liền đưa đi Am Ni Cô nuôi dưỡng chưa từng đến thăm , nay đến tuổi bàn hôn sự nên đón về nhưng lại sắp gả cho một tên điên .
Tống Tử Ngôn :" Mười lăm tháng bảy ? Trùng hợp thật "
Tống Tử Ngôn cười lạnh .
" Trùng hợp tiểu nha đầu lúc chiều cũng họ Khương sinh ngày mười lăm tháng bảy "
" Tên Khương Tư Văn này đúng là làm người không ra sau , ngay cả nữ nhi thân sinh cũng bỏ mặt , nay lại đón về gả cho một tên điên , không biết khi tiểu cô nương biết sẽ phản ứng thế nào ... "
Đang suy nghĩ miên man thì nghe bên ngoài có tiếng cười trong trẻo truyền đến hắn nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không biết tuyết rơi được bao , lại nghe thấy tiếng cười y nhìn phía đình giữa hồ thấy hai tiểu cô nương đứng ngẩn người nhìn ra tuyết đang rơi .
Một người vừa đi tới đi lui vừa cười tay không ngừng chỉ đông chỉ tây nói luyên thuyên điều gì không nghe rõ .
Người còn lại chỉ đứng im lặng như có điều suy nghĩ , khoé môi cong lên nghe tiểu cô nương bên cạnh nói .
Mang theo nét trầm tư .
Không trách lần đầu gặp tiểu cô nương còn nhỏ như vậy đã trầm ổn thì ra là có tuổi thơ không hoàn hảo .
Phụ Mẫu bỏ mặt sống tại nơi cô quạnh này làm sau có tuổi thơ vui vẻ .
Updated 167 Episodes
Comments