02

Dương Bác Văn tưởng anh hàng xóm kia chỉ biết dọa, ai dè...thiệt quá đáng!
Mới sáng sớm, cậu đã quậy tung cả phòng khách: mở tủ lạnh ăn vụng bánh flan, đổ luôn sữa ra bàn, rồi nhảy lên sofa coi phim hoạt hình volume 100. Tả Kỳ Hàm từ trên lầu xuống, tóc còn ướt, mà ánh mắt đã đủ dọa cậu nhóc co rúm lại.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dương.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bác.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Văn!
Cậu ngoan cố ngồi thẳng lưng, chống cằm, mặt tỉnh queo:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lỗi hệ thống thôi. Nhà anh dán bảng ‘cấm làm loạn’ chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không cần bảng. Anh có tay.
Tả Kỳ Hàm tiến tới. Dương Bác Văn giật mình toan chạy, nhưng bị tóm cổ áo kéo lại, y như mèo bị vớt trong mưa.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
A— đau đau! Anh làm cái gì vậy?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Phạt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bạo lực gia đình! Em còn vị thành niên đó!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
May ghê, anh phạt kiểu khác.
Tả Kỳ Hàm ném cậu nhóc xuống ghế, ngồi đối diện, giơ cái bánh flan còn nguyên chưa bị đụng tới.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngồi im. Nhìn anh ăn.
Cái mặt Dương Bác Văn tức muốn nổ. Bánh flan là sinh mệnh, là tình yêu, là ngọt ngào duy nhất trong cuộc sống hỗn độn của cậu! Vậy mà Tả Kỳ Hàm vừa ngồi ăn vừa chọc:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừm...bánh ngon ghê ta.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh già độc ác quá vậy!!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ờ. Ai kêu sáng ra nhà banh nóc, giờ ngồi nhìn thôi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh là đồ—
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Muốn ăn không?
Dương Bác Văn gật đầu liền :))
Tả Kỳ Hàm bỗng múc một thìa nhỏ, đưa tới gần miệng cậu.
Nhưng ngay khi Dương Bác Văn há miệng ra, anh...đút vô miệng mình. Ăn tỉnh bơ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ngon thiệt. Em nên ngoan đi, đồ ngon còn nhiều.
Cái bánh flan ấy...đúng là giọt nước tràn ly.
Dương Bác Văn sau màn bị "đút hụt", lặng lẽ cuộn người trên ghế sofa, mặt quay vào tường, không nói không rằng.
Đến giờ cơm trưa, Tả Kỳ Hàm xuống bếp nấu canh, chiên trứng, rửa rau, cậu cũng chẳng thèm ló đầu ra.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Xuống ăn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
...
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Anh nói rồi đó, không ăn thì thôi.
Vẫn im. Dương Bác Văn đang nghĩ:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi giận đó. Anh xin lỗi đi, tôi còn tha thứ. Mà anh không xin thì...tôi vẫn giận!
Nhưng rồi...
30 phút sau.
Tả Kỳ Hàm xuất hiện trước sofa, mặc áo khoác nhẹ, tay đút túi, giọng bình thản:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Anh ra ngoài chút. Em đừng phá gì là được.
Cửa đóng lại. Căn nhà yên lặng.
5 phút.
10 phút.
20 phút.
Dương Bác Văn bắt đầu thấy đói. Nhưng càng đói, cậu càng muốn làm căng. Cậu cuộn mình trong chăn, mím môi:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không thèm, anh mà xin thì tôi cũng không ăn nữa!
Hot

Comments

𝓡𝓲𝓷

𝓡𝓲𝓷

ủa tưởng kiểu kia chứ🥰

2025-04-12

23

Tao “ko đọc H” đâu🌚

Tao “ko đọc H” đâu🌚

Gì chơi ác vậy cưng:))))))

2025-05-09

1

Cuaa tới đâyy

Cuaa tới đâyy

Cô Hản Rii lm toii tưởng

2025-04-17

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play