Chương 2 : Xuyên Qua

" Bác sĩ, con gái của tôi bao giờ mới tỉnh lại vậy ? " Một người đàn ông đã ngoài năm mươi , nét mặt phảng phất u buồn , quay mặt về phía giường bệnh hỏi bác sĩ.

" Tình trạng của Tô tiểu thư không có gì đáng ngại , chỉ là không biết tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Tôi sẽ kiểm tra lại cho cô ấy vào chiều nay ! "

Bác sĩ quay sang dặn y tá vài điều rồi quay ra ngoài.

" Hu hu.. con ơi.. con gái của tôi !"

"Được rồi , con bé cũng qua cơn nguy hiểm rồi, bà đừng khóc nữa !"

"Tôi có thể không đau lòng sao ? Tôi chỉ có một đứa con gái là nó thôi ! Ông bảo tôi làm sao ?"

Đây là đâu vậy ? Mình chưa chết sao ? Sao mà ồn ào quá ?

Trên giường bệnh , cô gái vốn đang hôn mê bỗng nhiên cử động . Sao chói mắt quá , Lâm Hiểu giờ tay lên che đôi mắt do lâu ngay chưa tiếp xúc với ánh sáng . Đôi mắt phượng dần dần thích ứng với ánh sáng, Lâm Hiểu mở mắt và nhìn ngó xung quanh, Cô ngơ ngác khi thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ , trong này mang nặng mùi thuốc khử trùng và kháng sinh nên Lâm Hiểu đoán nơi đây là bệnh viện. Nhưng mọi thứ được bày trí nhưng một căn phòng thu nhỏ, có tivi ,có một bộ sofa thu nhỏ, thậm chí còn rất rộng rãi, Lâm Hiểu đoán chắc đây là phòng bệnh vip, cô tặc lưỡi :

" Có tiền ! "

Tự dưng , tay của cô bị một cánh tay khác nắm chặt lấy Lâm Hiểu giật mình nhìn lên chủ nhân của cái tay , chưa kịp nói gì thì đã bị người đó ôm lấy, vừa khóc vừa hỏi han :

" Tiểu Đinh , cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi... mẹ còn tưởng rằng con sẽ không tỉnh lại nữa.. Hu hu.. Con ơi.. "

" Ta với mẹ con lo cho con lắm đấy ! Sao con lại ngốc như vậy chứ ? Nó không thích con thì còn có chúng ta mà , con thật là... !"

"Bùm " một tiếng , đầu Lâm Hiểu ong ong , cô không biết chuyện gì đang xảy ra cả , ngơ ngác nhìn hai vợ chồng họ Tô . Qua một lúc lâu, hai vợ chồng họ mới nhận ra con gái bọn họ rất lạ, giống như không nhận ra bọn họ vậy. Hai vợ chồng hốt hoảng, ông Tô vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ, bà Tô kéo con gái lại gần , dò hỏi :

" Tiểu Đinh ? Là mẹ đây ? Con không nhận ra mẹ sao ?"

Gì vậy? Đây là đâu? Đây không phải tay mình ? Lâm Hiểu nhìn tay mình rồi lại nhìn người trước mặt .Người phụ nữ có bề ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng do được bảo dưỡng rất tốt nhưng chỉ nhìn khoảng ba mươi tuổi, có đôi mắt phượng với hàng lông mi cong đang còn vương lại những giọt nước , trên người bà đang khoác trên người một chiếc áo lông màu đen, bên trong là chiếc sườn xám theo phong cách cổ xưa có thêu hình hoa màu đỏ ,tay của bà còn đang nắm lấy tay của Lâm Hiểu, ánh mắt đầy từ mến nhìn cô như thể mong cô có thể nhớ lại bà ấy vậy.

Chưa kịp hoàn hồn thì một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nhưng không bụng phệ như những ông chú mà cô đã từng gặp , khuôn mặt nhìn gọn thể hiện rõ sự trưởng thành qua sự mài giũa của thời gian, trên người ông mặc chiếc áo sơmi màu trắng , ống tay sắn lên một nửa hiện ra màu da hơi nâu , nhìn qua là biết hồi trẻ là một mỹ nam, ông đang tiến đến gần giường bệnh, tay của ông đặt lên trên vài của vợ mình, nhẹ giọng an ủi :

" Con bé mới tỉnh lại còn bỡ ngỡ , bà để con bé bình tĩnh lại, bác sĩ chuẩn bị vào rồi !" Nói xong, ông quay ra nói với

Lâm Hiểu với giọng điệu hòa nhã :

" Con đừng sợ ! Mẹ con chỉ hơi kích động thôi !"

Lâm Hiểu bất giác gật đầu, xong cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình cả ."Cạnh" một tiếng , hai vị bác sĩ tiến vào và đi tới chỗ Lâm Hiểu bắt đầu kiểm tra tổng quát cho cô rồi quay sang nói với hai vợ chồng nọ :

" Tô tiểu thư ? Cô có nhận ra hai người họ không ?" Vừa nói vừa chỉ vào hai người vừa hỏi cô.

Lâm Hiểu lắc lắc đâu. Bà Tô thấy vậy che miệng khóc không thành tiếng. Ông Tô thở dài vỗ vai bà, bác sĩ điều trị để lại y tá ,quay người ra hiệu cho vợ chồng Tô ra ngoài.

"Tôi nghĩ Tô tiểu thư sau khi tự sát đã tỉnh lại, tuy nhiên lại bị đả kích nặng nề dẫn tới việc mất trí nhớ tạm thời ! Hai người nên cố gắng đưa cô ấy đi đến những nơi quen thuộc hay cho cô ấy làm những việc Tô tiểu thư thích, nói không chừng cô ấy sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi !"

Hai ông bà Tô trầm ngâm hồi lâu sau đó gật đầu, đưa người nhìn qua cửa kính họ chỉ thấy đứa con gái mà hai người yêu thương dần trở nên xa lạ, trong lòng đều cảm thấy không dễ chịu. Bà Tô căm tức :

" Đều tại tên họ Tạ đó ! Nếu không Đinh Đinh cũng không thành ra như bây giờ !"

"Tôi đã cho người hủy hôn ước giữa chúng rồi,tôi sẽ cho nhà họ Ta thấy nhà họ Tô chúng ta không dễ bắt nạt !"

......................

Lâm Hiểu ngơ ngác hồi lâu, cô không ngờ mình có thể sống lại, đã vậy còn đoạt được cái danh hiệu tiểu thư hào môn. Nhìn qua cách vợ chồng nọ ăn mặc và nhìn cái căn phòng xa hoa này là biết vị tiểu thư này rất giàu có, Lâm Hiểu có chút vui vẻ, cô còn chưa được trải nghiệm qua cảm giác tiêu tiền không cần nghĩ đâu. Tuy không biết tại sao vị thân chủ này tự sát dẫn đến việc cô được sống nhưng cô sẽ trân trọng cuộc sống mới này, thay thân chủ báo hiếu cha mẹ cô ấy. Chưa nghĩ xong, hai vợ chồng nọ đã vào, Lâm Hiểu lúng túng dò hỏi :

" Ba ?... Mẹ ?"

" Con nhớ ra chúng ta rồi sao ?" Bà Tô kích động vội vàng đến cầm lấy tay Lâm Hiểu. Lâm Hiểu hoảng sợ, mất tự nhiên tránh đi tay của bà Tô, tay bà dừng lại trên không, tha xuống ,buồn bã , cười gượng nói :

" Không cần hoảng sợ ! Con sẽ từ từ nhớ ra thôi ! Phải không ?"

"Con... " Lâm Hiểu không biết nói gì cho phải , cô chỉ biết nhìn họ rồi câm nín . Nhìn thấy vẻ mất mát trên gương mặt hai người Lâm Hiểu liền gượng gạo nói :

"Con không nhớ được, hai người... hai người có thể nói cho biết được không ?"

" Được chứ!" Bà vui vẻ :

" Mẹ là Đường Nhu , kia là Tô Lâm là ba của con ,còn con là Tô Đinh Đinh, tiểu thư duy nhất của chúng ta ....!" Đường Nhu hiền từ kể cho cô nghe. Lâm Hiểu lần đầu tiên nhận thấy được hơi ấm từ người mẹ, cô thấy thật ấm áp, hốc mắt cũng từ từ đỏ lên.

Đường Nhu hốt hoảng, quay lại nhìn Tô Lâm, thấy ông lắc đầu bà vội ôm lấy con gái vỗ vỗ nhẹ vào lưng Lâm Hiểu căng thẳng hỏi :

" Sao vậy con ?"

Lâm Hiểu không trả lời , cô chỉ mặc cho nước mắt rơi xuống. Qua một lúc lâu, Đường Nhu thấy Lâm Hiểu đã mệt bảo cô nằm xuống, còn hai vợ chồng ra ngoài cho cô bình tĩnh. Lâm Hiểu nằm trên giường nhìn sàn nhà, cô bỗng nhiên bật dậy , mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi lẩm bẩm :

"Đường Nhu,.. Tô Lâm.. Tô Đinh Đinh... ? Đây... Đây không phải quyển "Tổng tài bá đạo yêu tôi " của cô viết hay sao ?"

"Mình... mình thế mà lại xuyên vào chính quyển sách của mình viết rồi ? Đã vậy còn lại xuyên chúng nữ phụ nữa chứ? Rõ máu chó mà ".

Hot

Comments

🐰mê tiểu thuyết♡☪◇

🐰mê tiểu thuyết♡☪◇

ông trời cho chị trải nghiệm xuyên vào tiểu thuyết ròi
thoi cố lên nha chị (⁠◡⁠ ⁠ω⁠ ⁠◡⁠)

2024-06-28

0

Rubi

Rubi

Cười chết

2024-06-14

2

Trang Thanh

Trang Thanh

quay đầu nha

2024-06-13

0

Toàn bộ
Chapter
1 Văn Án
2 chương 1 : Tai nạn bất ngờ
3 Chương 2 : Xuyên Qua
4 Chương 3 : Nữ phụ phản diện
5 Chương 4 : Nhà họ Tạ
6 Chương 5 :
7 Chương 6 : Lỡ nhìn thấy
8 Chương 7 : Khiêu vũ
9 Chương 8 : Hủy hôn
10 Chương 9 : Phòng tranh
11 Chương 10 : Kẻ ăn cắp tranh
12 Chương 11 : Tai nạn ngoài ý muốn
13 Chương 12 : Chăm sóc cho anh
14 Chương 13 : Ai là người đằng sau
15 Chương 14 : Tự dưng có thêm một em trai là boss
16 Chương 15 :
17 Chương 16 : em vợ
18 Chương 17 : nhà họ Tạ sụp đổ
19 chương 18 : Buổi đấu giá
20 Chương 19 : Bang chủ bang Chim Ưng - Phong Vạn
21 Chương 20 : Miếng ngọc Song Ngư . Vận mệnh nam chính Tạ Uyên.
22 Chương 21 :
23 Chương 22 : Bí mật
24 Chương 23 : Bị bắt cóc
25 Chương 24 : Hợp tác.
26 Chương 25 : Nguy hiểm nơi rừng sâu.
27 Chương 26 : Vào rừng.
28 chương 27 : Một người bạn mới.
29 Chương 28 : Bầy rắn
30 Chương 29 : Tìm thấy nhau
31 Chương 30 : Tụ họp.
32 Chương 31 : Đại bàng và cá sấu.
33 Chương 32 : Thoát ra khỏi khu rừng.
34 Chương 33 : Bị nhà họ Tạ chèn ép
35 Chương 34 : Giải quyết
36 Chương 35 : Người yêu cũ
37 Chương 36 : Lễ đính hôn phong ba
38 Chương 37 : Rời bỏ
39 Chương 38 : Tình cảm
40 Chương 39 : Mang thai
41 Chương 40 : Tình cảm thật sự
42 Chương 41: Gặp lại và bí mật
43 Chương 42 : Chủ mưu
44 Chương 43 :
45 Chương 44 :
46 Chương 45 : Trở lại thành phố Xuân Hương
47 Chương 46 : Ấm áp gia đình
48 Chương 47 : Tai nạn
49 Chương 48 : Cái chết của Đinh Nhã
50 chương 50 kết thúc
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Văn Án
2
chương 1 : Tai nạn bất ngờ
3
Chương 2 : Xuyên Qua
4
Chương 3 : Nữ phụ phản diện
5
Chương 4 : Nhà họ Tạ
6
Chương 5 :
7
Chương 6 : Lỡ nhìn thấy
8
Chương 7 : Khiêu vũ
9
Chương 8 : Hủy hôn
10
Chương 9 : Phòng tranh
11
Chương 10 : Kẻ ăn cắp tranh
12
Chương 11 : Tai nạn ngoài ý muốn
13
Chương 12 : Chăm sóc cho anh
14
Chương 13 : Ai là người đằng sau
15
Chương 14 : Tự dưng có thêm một em trai là boss
16
Chương 15 :
17
Chương 16 : em vợ
18
Chương 17 : nhà họ Tạ sụp đổ
19
chương 18 : Buổi đấu giá
20
Chương 19 : Bang chủ bang Chim Ưng - Phong Vạn
21
Chương 20 : Miếng ngọc Song Ngư . Vận mệnh nam chính Tạ Uyên.
22
Chương 21 :
23
Chương 22 : Bí mật
24
Chương 23 : Bị bắt cóc
25
Chương 24 : Hợp tác.
26
Chương 25 : Nguy hiểm nơi rừng sâu.
27
Chương 26 : Vào rừng.
28
chương 27 : Một người bạn mới.
29
Chương 28 : Bầy rắn
30
Chương 29 : Tìm thấy nhau
31
Chương 30 : Tụ họp.
32
Chương 31 : Đại bàng và cá sấu.
33
Chương 32 : Thoát ra khỏi khu rừng.
34
Chương 33 : Bị nhà họ Tạ chèn ép
35
Chương 34 : Giải quyết
36
Chương 35 : Người yêu cũ
37
Chương 36 : Lễ đính hôn phong ba
38
Chương 37 : Rời bỏ
39
Chương 38 : Tình cảm
40
Chương 39 : Mang thai
41
Chương 40 : Tình cảm thật sự
42
Chương 41: Gặp lại và bí mật
43
Chương 42 : Chủ mưu
44
Chương 43 :
45
Chương 44 :
46
Chương 45 : Trở lại thành phố Xuân Hương
47
Chương 46 : Ấm áp gia đình
48
Chương 47 : Tai nạn
49
Chương 48 : Cái chết của Đinh Nhã
50
chương 50 kết thúc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play