Chương 3: Anh trai, không nên ngủ lười.
Trần Vũ ngồi trên sô pha ở nhà, tay cầm bỏng ngô nhét lia lịa vào miệng, mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi không rời. Thời điểm Trần Lan xuất hiện trên màn hình, anh vỗ tay liên tục.
- Em gái, em gái!!!
- Vâng đúng là cô chủ. Cậu chủ mau ngồi xuống đừng kích động.
Trên ti vi là tin tức về phiên toà sáng nay.
“Tổng Giám đốc công ty TNHH Thiềm Vũ, Trần Lan đã đệ đơn lên TAND thành phố Hà Nội, kiện Giám đốc bộ phận kế toán Vương Hải, Trưởng phòng tài chính Tô Lập Văn, phó tổng giám đốc Trần Minh Hữu tội danh tham ô, biển thủ tiền công quỹ của công ty, lợi dụng sơ hở trong công tác quản lý lén lút thực hiện các hành vi rửa tiền phi pháp....” Màn hình tối đen.
- Ơ, anh đang xem mà.
- Xem cái gì mà xem, hôm nay chúng ta có hẹn với dì út không thể tới muộn được. Mau lên thay đồ rồi đi thôi.
Trần Vũ phụng phịu nhét bỏng ngô vào tay cô bảo mẫu, thình thịch lên lầu thay quần áo rồi tung tăng theo Trần Lan lên xe.
Nhà dì út ở ngoại ô, so với trong nội thành thì không khí mát mẻ hơn nhiều lắm.
- Alo, vâng dì ạ. Vâng, chúng con đến cầu Nhật Tân rồi, một lát nữa là tới nơi thôi. Vâng, con biết rồi.... Ối
Tiếng phanh xe chói tai kéo lê suốt một đoạn đường, Trần Lan hốt hoảng kéo anh trai, miệng hét lớn:
- Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
- Cô chủ xe tải kia điên rồi. Nó đang tông vào xe chúng ta.
Mới nói dứt lời chiếc xe đó lại vít ga tông trực diện vào đuôi xe của Trần Lan. Tài xế không giữ nổi tay lái, chiếc xe liền nghiêng ngả rồi đâm thẳng vào thành cầu. Trước khi mất đi ý thức, Trần Lan thấy Trần Vũ nhào về phía mình.
..........
-Lan, Lan, con tỉnh rồi. Doạ chết dì rồi.
- Ưm....
Trần Lan ý thức mơ hồ, mất một lúc lâu mới tìm lại được chính mình. Cô hơi cử động, lập tức cơn đau nhức toàn thân ập đến.
- Đừng vội cử động, con bị thương nặng lắm.
Cô hít sâu vài lần mới có thể ổn định lại, sau đó nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện, dì và chú đang đứng bên giường bệnh mắt đỏ hoe nhìn cô.
- Dì... Anh con... đâu?
Lâm Na nhìn cô, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Lòng Trần Lan lộp bộp rơi xuống. Cô trầm giọng hỏi lại:
- Dì! Anh con đâu?
- Lan à, Thằng Vũ nó đi rồi con ơi. Huhu
- Sao có thể? Không thể nào? Dì đùa con thôi đúng không? Anh con chắc đang chơi trốn tìm cùng con, nhờ dì lừa con đúng không? Nghịch ngợm quá, con phải đi tìm anh ấy.
Trần Lan chống tay muốn ngồi dậy, vết thương trên người đau đến đòi mạng nhưng dường như cô chẳng cảm thấy. Cô chỉ biết cô phải đi tìm anh trai. Anh trai ngốc như vậy lỡ đi lạc thì sao đây.
- Lan con ơi....
Lâm Na khóc không thành tiếng, nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là chồng của bà, ông Đăng lên tiếng:
- Thời điểm xe đâm phải thành cầu, anh trai con lấy thân mình che cho con. Lúc người đi đường phá đước cửa xe ra, đã thấy anh con bị thanh chắn bảo hộ xuyên qua ngực. Tay nó vẫn nắm chặt mũi nhọn của thanh sắt lúc đó chỉ cách đầu của con 5cm.
- ......
Dượng hít sâu vào một hơi rồi mới nói tiếp:
- Lúc đó anh con vẫn còn tỉnh táo. Nó nói với mọi người : “Cứu em gái”. Lúc đó không ai dám động vào các con, chỉ sợ sơ sẩy một cái cả hai đứa đều không cứu được. Cuối cùng phải đợi cứu hộ đến, tháo dỡ hết khung xe mới đem được con ra. Nhưng mà.... Anh con đã không đợi được nữa.....
Trần Lan như chết lặng. Thật lâu trong phòng bệnh phát ra tiếng nức nở, càng lúc càng lớn, rồi hoá thành tiếng gào thét tê tâm phế liệt....
“ Sáng hôm qua một vụ va chạm xe trên cầu Nhật Tân hướng đi Thăng Long-Nội Bài khiến 1 người bị thương nặng, 3 người tử vong. Theo thông tin từ camera hành trình của một tài xế xe contener, chiếc xe tải nhỏ đang đi di chuyển đến gần xe Mercedes 4 chỗ thì đột nhiên tăng tốc đâm mạnh vào đuôi chiếc xe này, sau đó đâm thêm một lần nữa khiến chiếc xe con mất lái tông thẳng vào thanh chắn bảo hộ cầu. Tài xế của 2 chiếc xe tử vong tại chỗ, nam thanh niên trong xe Mercedes bị thanh chắn bảo hộ xuyên qua phổi, tử vong trên đường đi cấp cứu. Hiện tại....”
Cảnh sát Lương tắt đi tin tức thời sự trên màn hình, thở dài quay sang nói với đồng nghiệp:
- Sao lại ngang trái vậy chứ? Vốn là phải tống Trần Minh Hữu vào tù nhưng lại nể vì đối phương là bác ruột, cứ thế mà tha chỉ đòi bồi thường. Giờ thì hết rồi. Bồi thường bồi bằng mạng của cháu trai luôn rồi.
- Vậy mới nói, cô gái đó còn trẻ quá, lòng dạ vẫn còn mềm yếu. Nếu cứng rắn hơn thì đã không gặp hoạ.
- Haizzzz!
Trần Lan có hối hận không? Có, cô hối, cô hận. Hận Trần Minh Hữu, hận cả chính bản thân mình nữa. Hận Trần Minh Hữu quá tàn nhẫn, hận chính mình quá mềm lòng. Anh trai của cô không còn nữa, từ hôm nay, Trần Lan cũng không còn là Trần Lan nữa.
Cô vỗ về tấm di ảnh trong lòng, dịu dàng nói:
- Anh à, đừng ngủ lười nữa. Về nhà với em, nhé?
Hết chương 3.
Updated 80 Episodes
Comments