Trong khi cô đang ngây ngốc ngắm nhìn anh đã bị Tuyết nhìn thấy. Thấy đứa em nghịch ngợm của mình đang nhìn chằm chằm chàng trai mới gặp lần đầu cô cười thầm rồi đưa tay kéo tay mẹ cô chỉ về phía An Nhiên bảo thầm :
" Mẹ, Nhiên nó nhìn chằm chằm người ta kìa. Liêm sỉ con bé đâu rồi ?"
Mẹ cô nghe thấy vậy liền nhìn theo hướng tay Tuyết chỉ. Quả nhiên nhìn tới mỗi muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn.
Trong khi đó, Quân thấy Nhiên nhìn mình chăm chú cũng không quá ngạc nhiên vì ở trường anh thường xuyên bị đám nữ sinh nhìn như vậy. Ngó lơ cô rồi đi đến ngồi xuống bàn ăn.
Thấy Nhiên vẫn nhìn theo Quân, mẹ cô gằn giọng
"khụ khụ " một tiếng.
Nghe thấy tiếng mẹ cô cũng giật mình thu lại ánh nhìn. Lòng thầm nghĩ : " Nhìn người ta như vậy không biết có bị nghi là biến thái không ta ? Chết rồi lần sau sao dám nhìn mặt người ta nữa ?"
Cô hận không có một chiếc lỗ ngay tại đây để chui xuống. Hành động vừa rồi làm cô xấu hổ muốn chết.
Ngồi vào bàn ăn không khí ngượng ngùng càng cao vì cô phải ngồi đối diện với anh. Bà Lan mở lời muốn xua tan bầu không khí lúc này :
- Thúy này! Sao sáng giờ chị không thấy Vũ nó về cùng em vậy?
Bà Thúy trả lời ngay:
- Anh ở công ty thêm một thời gian nữa mới chuyển về đây được. Do sếp báo sắp chuyển bộ phận cho anh ấy về thành phố này nên anh ấy bảo mẹ con em về trước chuẩn bị cũng làm quen với mọi người ở đây trước. Xong việc ở kia anh cũng sẽ về đây ở.
Ba của Quân là một trong những cánh tay đắc lực ở công ty cũ. Vì có công kí hợp đồng được với một khách hàng khó tính nên được nâng lên làm phó giám đốc và chuyển đến công ty mẹ làm.
Trên bàn ăn chỉ có hai người đàn ông mà họ còn không quen thân nên không khí dần im ắng hơn.
Bà Thúy liếc nhìn cô gái ngồi đối diện con trai mình. Dáng người chắc cũng 1m65, mặc chiếc váy trắng đơn giản tôn làn da trắng hồng cùng nét đẹp dịu dàng. Trong đầu bà nghĩ ngay cô sẽ là con dâu tương lai của mình.
Vì sắp tới Quân sẽ chuyển đến trường cô đang học nên bà muốn Nhiên giúp đỡ Quân khi ở trường cũng tạo cơ hội cho hai đứa ở chung. Bà nói:
- Nhiên này. Sắp tới Quân sẽ chuyển tới trường con nên dì mong con giúp đỡ thằng bé. Mà hai đứa cùng tuổi cũng tiện hơn, không biết con học khoa nào?
Thấy dì đang hỏi mình cô cũng trả lời luôn:
- Dạ. Con học khoa tự nhiên.
Nghe được câu trả lời bà vui vẻ nói:
- Trùng hợp thật, thằng Quân nhà dì cũng khoa tự nhiên. Vậy là cùng lớp rồi, nhờ con để ý nó giúp dì.
Nghe mẹ mình nói vậy Quân cũng không để ý lắm tiếp tục ăn. Vì bề ngoài cộng với khả năng chơi bóng rổ của anh thì kết bạn cũng chẳng khó cần gì nhờ ai khác.
Cô thấy anh học cùng lớp cũng hơi vui vẻ. Ngày ngày được ngắm soái ca còn buồn gì chứ. Chắc chắn việc anh chuyển đến sẽ làm đám bạn mê trai của Nhiên càng phấn khích, chăm chỉ đến lớp hơn.
Lát sau anh nghĩ lại bảo:
- Mẹ không nghĩ xem con trai mẹ là ai lại đi nhờ một đứa con gái giúp. Con có thể tự làm mà. Hơn nữa con cũng tìm được người giúp rồi.
Bà Thúy nghe thấy cũng tỏ vẻ không vui nói:
- Cái con bé mà con quen trên mạng đó hả? Còn chưa biết mặt mũi con thế nào thì giúp kiểu gì?
Quân bắt đầu phản bác:
- Sớm thôi con sẽ gặp cô ấy. Con no rồi, con xin phép.
Nói xong anh đứng dậy khỏi bàn ăn vào bếp uống chút nước cam rồi sải bước lên tầng.
Thấy Quân bỏ đi bà Thúy cũng không vui, đành mở lời nhằm tránh tình huống gay go lúc nãy.
- Mọi người kệ nó. Tiếp tục ăn tiếp tục ăn.
Thấy anh bỏ đi vì không muốn mình giúp đỡ hảo cảm của cô với anh cũng vơi đi chút ít. Nghĩ lại tính cách anh có vẻ lạnh lùng nên bỏ qua. Nhưng nghĩ thế nào cũng không đoán được cô gái anh quen là người thế nào.
Sau một hồi lâu thì bữa cơm cũng kết thúc. Dọn dẹp xong thì Nhiên, Tuyết và ông Tuấn về trước để bà Lan ở lại trò chuyện với dì.
Về đến nhà cô phát hiện mình đã quên một việc vô cùng quan trọng. Đó là tưới cây. Cô là người rất rất thích hoa nên tưới cây đối với cô vô cùng quan trọng.
Lấy bình tưới cây nhanh chóng chạy lên tầng ba để làm việc. Vì Tuyết dị ứng phấn hoa nên không thể để cây ở tầng nhà mình mà để ở nhà hàng xóm. Hàng xóm cũ cũng thích hoa nhưng không có thời gian chăm sóc nên cho phép cô để đó. Ngôi nhà đó chính là nhà Quân bây giờ.
Nhà mới của Quân vốn xây theo hình chữ L, một phần sát ban công nhà cô nên ngày nào cô cũng trèo sang tưới cây. Quên mất việc mình đang mặc váy, cô leo qua ban công sang nhà anh. Vừa sang tới nơi thì cô thấy một bóng người đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình thư thái đeo tai nghe chả biết nghe cái gì.
Thấy cô leo qua anh tháo một bên tai nghe, nói:
- Con gái con đứa mặc váy mà còn thích leo trèo lung tung không xấu hổ à?
Tức giận vì đồ của mình bị cướp mất còn bị chế giễu cô tiến lại gần chỉ tay vào Quân:
- Liên quan gì đến anh? Mà cái giường nhỏ anh đang nằm là giường của tôi đấy, mong anh mau nhấc mông khỏi nó ngay.
Quân đeo tai nghe vào rồi nói:
- Nó ở nhà tôi thì là của tôi.
Nhiên định đại chiến ba trăm hiệp với cái tên ngang ngược này luôn nhưng sực nhớ tới hoa của mình chưa được tưới nước, cô mặc kệ luôn, coi như không có người. Nói gì thì nói, tưới hoa vẫn quan trọng hơn việc nói chuyện với cái tên ngang ngược kia. mặc kệ không chấp nhặt với anh nữa.
- Cho anh mượn một hôm thôi đó, mai phải trả lại tôi. Giờ tôi bận rồi không nói với anh nữa.
Nói xong cô đi lại phía những cây hoa hồng, cẩm tú cầu,... mình trồng bắt đầu tưới cây. Nhìn cô, Quân nhớ tới mình còn một cô bạn gái đáng yêu, anh vui vẻ vào phần trò chuyện nhắn tin cho cô ấy.
Anh: Em đang làm gì vậy ?
Đúng lúc điện thoại của Nhiên vang lên tiếng "ting". Nghe tiếng thông báo có tin nhắn, Nhiên vào xem thấy anh người yêu mình vừa nhắn, cô trả lời ngay.
Nhiên: Em đang tưới hoa. Anh về đây quen chưa?
Tin nhắn vừa được gửi đi liền xuất hiện trên màn hình của Quân.
Anh: Cho anh xem hoa em trồng được không?
Nhiên thấy anh bảo vậy định chụp ngay, nhưng thấy hơi tối bèn chạy đi bật điện.
Ánh điện sáng bất ngờ làm Quân nhíu mày vì chói mắt. Anh thấy cô chụp một bông hoa hồng rồi ấn ấn gì đó trên màn hình điện thoại. Ngay lập tức bông hoa cô vừa chụp lại xuất hiện trên màn hình của Quân.
Quân hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nghĩ " thì ra cô bạn gái nhỏ của mình là cô ấy". Sự bất ngờ chỉ thoáng qua rồi tắt hẳn.
Anh quyết định trêu cô một chút.
Anh: Hoa đẹp lắm ,chắc người trồng cũng rất đẹp
Đọc tin nhắn xong mặt cô hơi phiếm hồng. Tuy không phải lần đầu anh khen cô như vậy nhưng Nhiên vẫn thấy hơi ngại .Chưa kịp trả lời thì thấy anh gửi thêm một tin
Anh: Cho anh hôn em được không?
Bất ngờ khi anh nói như vậy nhưng thấy xung quanh cô chỉ có mình Quân, không nghĩ anh là người đó. Cô liền đồng ý.
Nhiên: Nếu anh làm được.
Thấy cô đồng ý, Quân liền đứng dậy cười gian một cái rồi đi về phía Nhiên. Cô đang mải mê nghĩ xem anh nói gì tiếp theo không để ý có người đang đến gần mình.
Quân đến gần bất ngờ hôn chụt cái lên môi cô rồi bỏ đi.
Updated 48 Episodes
Comments
cam_nhỏ
eo ơi! ai như tui k đọc truyện cười 1 mình
2022-05-10
2
danion cng
Mê Truyện quá đi 💯
2022-02-25
0
Thi Moon
Tranh thủ ghê
2021-11-13
1