Trên đường tới bệnh viện, Tuyết nhìn tay Thiên mà lo lắng không thôi. Trước giờ tuy cô đánh nhau cũng không ít nhưng chưa bao giờ bị thương nặng như vậy. Đầu óc cô cứ rối hết cả lên, hết nhìn vết thương trên tay cậu lại nhìn ra ngoài cửa kính.
Thấy Tuyết có vẻ lo lắng cho mình, Thiên vui lắm vì trước đây chưa có ai lo cho cậu như vậy cả ngoại trừ mẹ cậu. Ba cậu mất sớm, mẹ một mình nuôi Thiên lớn, nhưng bà bận rộn suốt ngày dần dần ít quan tâm cậu hơn.
Được người ta quan tâm vui lắm chứ nhưng cậu thứ thấy ngại ngại nên cũng chẳng dám mở lời. Lấy hết can đảm cậu mới dám nói với Tuyết:
- Em không sao mà. Chỉ là vết thương nhỏ chị không cần căng thẳng vậy đâu.
Vừa nói cậu vừa gượng cười như an ủi Tuyết:
- Không sao cái gì mà không sao. Vết chém lớn thế mà cậu bảo nhỏ, mắt cậu có vấn đề à?
- Em không sao thật mà. Cảm ơn chị đã giúp em. Chị cần gì ? Em nhất định đáp ứng.
Nghe cậu nói vậy Tuyết nhìn cậu một lượt rồi bật cười:
- Cậu như vậy cũng muốn báo đáp tôi?
Thấy cậu im lặng Tuyết nói tiếp với giọng trêu ghẹo:
- Nhìn cậu cũng không tồi, đẹp trai, ngoan ngoãn, hay lấy thân báo, đáp làm bạn trai tôi ?
Mặt cậu đỏ ửng lên, môi mấp máy nói:
- Vậy cũng được sao?
Thái độ ngại ngùng lúc này của Thiên làm Tuyết càng vui hơn, sự căng thẳng lúc nãy cũng bay đâu mất. Cô cố nhịn cười rồi bảo:
- Trêu cậu chút thôi chứ ai dám làm bạn trai tôi chứ, người sợ tôi còn xếp hàng dài kia kìa, thấy tôi họ chạy còn không kịp ấy chứ.
- Em đâu có sợ chị. Em thấy chị dịu dàng, quan tâm người khác, đâu như những lời mọi người trong trường đồn thổi. Nếu được, em đồng ý làm bạn trai chị.
Câu cuối cùng cậu cố ý nói nhỏ như không muốn Tuyết nghe thấy. Nghe cậu khen mình dịu dàng Tuyết mỉm cười nhìn cậu:
- Sao cậu biết tôi không như những lời họ nói? Còn nói tôi dịu dàng nữa? Cậu không thấy tôi vừa tẩn đám du côn đó thế nào à?
- Lúc nãy là chị muốn giúp em, không giống lời họ nói.
Câu nói mang theo ý khẳng định chắc nịch cùng với lời khen của cậu làm Tuyết hơi bất ngờ. Lần đầu tiên có người khen cô như vậy, ngay cả bố mẹ cô hay An Nhiên đều chưa từng. Tuyết mở lời chuyển chủ đề:
- Theo như tôi biết cậu là bạn học của cái Nhiên, thường ngày cũng ít nói, cậu làm gì chọc đến đám người kia thế?
Thiên im lặng một lúc sau mới nói:
- Không có gì đâu, em cũng quen rồi.
- Quen rồi ? Ngày nào bọn chúng cũng làm phiền cậu à?
- À thì...
- Đến bệnh viện rồi.
Cậu chưa nói hết câu thì bác tài xế nói chen vào. Tuyết đỡ Thiên xuống xe trả tiền rồi đỡ cậu vào.
__________
Một lát sau cửa phòng khám mở ra, bác sĩ nói:
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Tuyết đứng dậy khỏi chiếc ghế đi lại gần bác sĩ:
- Cậu ấy sao rồi ạ?
Bác sĩ điềm đạm nói:
- Vết thương khá lớn nhưng không sâu lắm. Thời gian tới cần tĩnh dưỡng thêm, không được làm việc nặng tránh mở miệng vết thương, đặc biệt cần tránh nước, khi tắm cần chú ý hơn không để xà phòng dính vào... Bala bala...
Vị bác sĩ kia nói liên hồi làm đầu Tuyết quay cuồng luôn nhưng vẫn phải giả vờ tập chung nghe. Mãi sau bác sĩ mới ngừng lại, cô định vào xem cậu thế nào thì bị bác sĩ kia giữ lại bảo:
- Nhớ không được ăn ....
- Tôi nhớ rồi cảm ơn bác sĩ.
Không để bác sĩ nói hết câu cô đã chạy vào rồi nói vọng ra như vậy.
Vừa vào đã nghe tiếng Thiên nói:
- Chị lo cho em lắm hả? Em nói em không sao rồi mà chị không cần lo đâu.
Lời cậu nói làm mặt cô bất giác đỏ lên:
- Ai..ai nói tôi lo cho cậu ? Dù gì cũng tại tôi cậu mới bị thương nên hơi lo xíu thôi chứ không còn lâu nhá. Mặc dù nếu cậu không đỡ tôi cũng né được nhưng dù sao đi nữa vẫn cảm ơn cậu.
Cậu cười một cái rõ tươi rồi nói:
- Chúng ta về đi, em không thích ở đây lắm.
Tuyết nói được, quay lại cầm gói thuốc bác sĩ để trên bàn rồi ra về.(Trước đó cô có trả tiền rồi nhá, nếu không ai cho về mà về.)
Trên đường về không khí yên lặng hẳn, không ai nói gì cả. Tuyết đi bên cạnh cậu, tay mân mê túi thuốc, thi thoảng Thiên lại quay sang nhìn Tuyết cười.
Nhà cậu cũng ngày một gần, phía trước bỗng có tiếng ồn ào:
- Đây là nhà tôi ai cho bà vứt rác sang hả ? Làm rồi không nhận mà còn chối.
- Tôi bảo là tôi không làm rồi sao bà cứ đổ lỗi cho tôi thế? Xung quanh biết bao nhiêu nhà sao bà chắc chắn là tôi làm?
Họ cãi nhau um xùm không ai chịu nhường ai, xung quanh còn có rất nhiều người đứng xem. Đột nhiên một bà chạy vào nhà rồi chạy ra với chậu nước trong tay:
- Này thì không nhận..
Vừa nói bà ta vừa hất chậu nước về phía người kia, mà Tuyết và Thiên đang từ phía đó đi lại. Chậu nước hất ra trúng người của cả hai. Bị ướt, cô gắt lên:
- Bà làm gì vậy, không có mắt à? Cần tôi....Á..
Thiên nhanh tay kéo cô chạy đi. Họ dừng lại trước cổng nhà cậu. Cậu nói:
- Kệ bà ta, chị ướt hết rồi vào nhà ngồi đi.
Cậu đi lên phía trước mở cổng ra rồi kéo Tuyết cùng bước vào. Vừa vào nhà cậu đẩy cô lại phía một chiếc ghế gỗ, cho cô ngồi xuống rồi bật chiếc quạt cây để trước mặt cô còn cậu thì đi rót nước.
Cậu đưa chiếc cốc ra trước mặt cô nói:
- Chị uống tạm nhé.
Tuyết đưa cốc nước lên uống một ngụm rồi để xuống chiếc bàn gần đó. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn cậu. Giờ mới để ý cánh tay được băng bó khi nãy của cậu đã ướt. Cô nói:
- Tay cậu..có sao không ? Ướt rồi hay để tôi băng bó lại cho.
Không để Thiên kịp đồng ý thì Tuyết đã kéo cậu ngồi xuống bên cạnh. Tay cô bắt đầu gỡ từng lớp bông băng ra. Thấy cô như vậy cậu nói:
- Không sao mà.
- Cậu bị ngốc hả ? Sao không biết chăm sóc bản thân gì cả ? Bị thương như vậy rồi còn nói không sao? Tôi thấy đầu cậu có vấn đề rồi.
(mn ơi đọc rồi cho mk ý kiến đi, đừng im lặng thế. Im lặng cũng tốt nhưng giờ không cần đâu. Cho mk ý kiến mk sửa để truyện hay hơn đi. )
Updated 48 Episodes
Comments
Ngọc Trâm Nguyễn Thị
một cp nx sắp ra đời
2023-11-27
1
Tạ Mỵ
truyện hay
2022-03-12
3
danion cng
Hay quá 😍😍😍😍
2022-02-25
0