Trong bóng tối, sự đau đớn lan tỏa ra toàn thân, Mạc Tuy Khanh cảm thấy cơ thể của bản thân đang bị cái gì đó xé nát. Sự đau đớn rùng rợn cứ mãi không ngừng, cậu muốn mở to mắt hoặc hét lên để giảm sự đau đớn nhưng không thành. Cơn đau kéo dài như cả một thế kỉ, cậu lại mệt lả người chìm vào bóng tối vô tận.
Đôi mắt hạnh lại một lần nữa mở ra, lại là một khung cảnh u ám, còn may, vẫn có một vài tia sáng qua tấm rèm cửa sổ. Nếu thật sự là một màu đen chẳng có ánh sáng, cậu chắc chắn nghĩ rằng mình đang ở dưới âm tào địa phủ rồi.
Cơn đau đêm qua cậu vẫn còn nhớ rất rõ, đau đến muốn xé nát linh hồn cơ mà. Nhưng mà đau như thế là vì gì vậy nhỉ? Suy nghĩ một hồi, cậu kết luận là do rượu. Mạc Tuy Khang cậu tuy ăn chơi nhưng tửu lượng không có cao, đêm qua uống không có điểm dừng, cơ thể cậu không bị gì mới kì quái. Theo lí thuyết thì có khi phải ngộ độc rượu rồi nằm viện mới đúng.
Cậu im lặng nhìn lại nơi mình vừa tỉnh giấc. Bài trí căn phòng này thật quen thuộc, đây hình như là phòng ngủ của cậu ở nhà mẹ đẻ.
"Sao lại về nhà ba mẹ mình rồi? Tối qua say bí tỉ như thế thì làm sao tự chạy về được chứ?" Mạc Tuy Khanh vò tóc, khuôn mặt khó hiểu lẩm bẩm.
Cậu ở nhà Lương gia gần nửa năm nay để vừa chăm con vừa nhìn chồng, có về thăm ba mẹ thì cậu cũng luôn mở miệng báo cho cha mẹ chồng biết một tiếng. Tuy rằng tình trạng giữa cậu và cha mẹ chồng không vui vẻ mấy nhưng không có vụ họ cho người đưa cậu về đây đâu. Ba dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong não của Mạc Tuy Khanh.
Nghĩ không ra nên cậu đành từ bỏ và chuyển qua việc gọi hỏi quản gia để hỏi rõ chuyện này. Sau khi mò ra chiếc điện thoại đã vứt lung tung trước đó, vừa mở điện thoại lên chưa kịp mở khóa thì đôi mắt hạnh của cậu bỗng trợn tròn.
Trên điện thoại đang hiển thị ngày 23 tháng 5 năm 2017. Cậu đang sống vào tháng 11 năm 2021 mà? Điện thoại cậu sao lại lộn ngày tháng rồi?
"Cả cái điện thoại này nữa, mình nhớ là mình vứt nó lâu rồi mà ta?"
Cái điện thoại câu đang cầm trên tay là điện thoại đời cũ hoắc cũ hơ rồi. Cậu luôn chạy theo xu hướng nên hay tậu lấy vài chiếc đời mới, và cũng không có thói quen dùng đồ cũ nên vứt đi lâu rồi. Ấy thế mà một chiếc điện thoại cũ cậu đã sử dụng mấy năm trước lại xuất hiện trong tay của cậu.
Sự việc quá khó hiểu khiến cậu khó chịu và buồn bực. Cậu xoay người bước xuống giường. Bởi vì sự khó chịu đã có sẵn trong người, cậu đã giẫm mạnh chân xuống sàn nhà mà không để ý xem trên đó có gì. Và rồi:
"Aaa!" Một tiếng hét lớn từ trong miệng Mạc Tuy Khanh phát ra.
Sau khi phát ra tiếng hét đau đớn, cậu nhìn dưới sàn đầy những mảnh vỡ gốm sứ, thủy tinh thì vừa ngạc nhiên vừa bực mình. Đập đồ kiểu này không khác tính khí của cậu hồi xưa mấy. Chuyện gì xảy ra? Cậu bây giờ tính tình không có nổi điên như thế nữa rồi.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa làm cậu nhăn mặt.
"Vào đi." Cậu hơi lạnh giọng đi. Cậu khá là quạu rồi và giờ có người tới khiến tâm trạng của cậu càng thêm tồi tệ.
Cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông gần 30 tuổi bước vào. Phong thái anh đĩnh đạc, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ nhưng lại lạnh lùng, dáng người cao lớn vững chãi khiến người khác nhìn vào như muốn sà vào lòng anh. Người đến vậy mà lại là Lương Hòa Quang. Không phải anh vẫn đang nằm hôn mê ở nhà họ Lương hay sao?
Lương Hòa Quang đã đến nhà ba mẹ vợ vào hai tiếng trước, anh định lên nói chuyện với cậu rồi đưa cậu về nhà nhưng cậu chưa có thức dậy. Không ngờ ngồi chờ cậu một chút liền nghe cậu hét lên đau đớn, cho nên anh lo lắng lập tức chạy lên đây.
Dù biết rằng Tuy Khanh rất ghét anh nhưng anh vẫn không thể ngăn chặn được sự muốn thân cận với cậu của anh. Đơn phương người ta hơn mười năm nhưng nhận lại sự chán ghét của đối phương, Lương Hòa Quang anh lại chẳng thể dứt ra được vũng lầy tình cảm này.
Chần chờ một chút, rốt cuộc Lương Hòa Quang vẫn bước lại gần Mạc Tuy Khanh cùng với sự thấp thỏm trong lòng. Chân anh mang dép lê trong nhà nên không có sợ đạp phải mảnh chai, dùng chân tém gọn đám mảnh vỡ trước người Tuy Khanh, lúc này anh mới ôn tồn ngồi quỳ trước mặt cậu. Hơi do dự một chút, anh vẫn đưa hai chân của cậu đặt lên đùi của mình. Thật lạ, hôm nay cậu không đạp anh ra ngoài?
Hơi tiếc cho Lương Hòa Quang, anh đã không nhìn lên mặt của Mạc Tuy Khanh, nếu không anh sẽ thấy một khuôn mặt phát ngốc của cậu rồi.
Lương Hòa Quang sau khi xem xét kỹ càng bàn chân của vợ yêu liền đứng dậy đi tìm hòm sơ cứu trong phòng. Lúc anh nhìn thấy gót chân của người trong lòng bị mảnh thủy tinh cắt khá sâu, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương khiến tim anh đau nhói. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm người anh yêu bị thương hay đau khổ, nhưng lần này anh lại gián tiếp làm em ấy bị thương. Điều này khiến anh tự trách bản thân vô cùng.
Anh gọi người dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng của Mạc Tuy Khanh, còn anh thì lủi thủi, chăm chú xử lý vết thương cho cậu. Vết thương sâu như thế này chắc chắn rất đau, ít nhất cũng tầm một tuần nữa mới đỡ, em ấy hẳn là đang rất khó chịu trong lòng. Lần này là bị thương ở chân, lần sau không biết em ấy lại tàn phá nơi nào trên cơ thể em ấy nữa. Nhưng mà anh không thể thuận theo Tuy Khanh được.
Anh yêu người con trai này, anh yêu đến nỗi dâng hiến con tim, thể xác và linh hồn của anh cho cậu. Anh không thể ly hôn. Vì tình yêu của bản thân anh và mạng sống của người anh yêu. Nhưng mà nhìn cậu hết lần này đến lần khác đòi ly hôn, anh thật sự cảm thấy đau đớn vô cùng. Anh không thể bắt người con trai này yêu mình nhưng cũng không có cách nào để cậu rồ khỏi vòng tay của anh. Ở cạnh Tuy Khanh anh rất vui, nhưng không khí cả hai ở chung lại khiến anh thật buồn.
"Tuy Khanh à, anh biết là em rất ghét anh, nhưng mà em đừng làm bản thân bị thương có được không?" Lương Hòa Quang buồn bã nói với Mạc Tuy Khanh.
"Ừm." Mạc Tuy Khanh trầm mặc thật lâu rồi mới đáp lại một tiếng.
Trong đầu của cậu hiện tại rối lắm. Cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, cậu mơ thấy Lương Hòa Quang tỉnh dậy và anh một lần nữa tận tình chăm sóc cậu. Nhưng cơn đau dưới chân lại nhắc nhở cho cậu rằng cậu không hề mơ. Rằng Lương Hòa Quang còn sống chứ không phải là một người thực vật đang dần chết đi. Cơn đau đó nói rằng những gì cậu đã trải qua kia chỉ là một giấc mộng, và những gì trước mặt bây giờ mới là hiện thực.
Ngồi thơ thẩn một hồi, nhìn người đàn ông đang loay hoay xử lý vết thương cho cậu, cậu lại không biết mình nên làm gì mới phải. Cậu nhiều lần mong muốn người đàn ông này tỉnh lại, nhưng khi người này còn sống sờ sờ trước mắt thì lại không biết đối mặt như thế nào. Cậu chưa từng nghĩ là mình sẽ trọng sinh cho nên cậu chẳng thể suy nghĩ thấu đáo để giải những chuyện trong tương lai.
Mạc Tuy Khanh hiện tại vô cùng rối rắm, cậu nên đẩy Lương Hòa Quang ra hay mở miệng hòa giải mối quan hệ của hai người? Đẩy ra là không được, cậu cũng không nỡ đẩy người ta ra. Mà giờ tỏ ra ngoan ngoãn rồi mở miệng hòa giảng thì cũng không được nốt.Mạc Tuy Khanh cậu mà thay đổi 180 độ như thế thì chắc chắn Lương Hòa Quang và cả nhà cậu sẽ lo lắng vô cùng rồi đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lý mất. Nãy giờ cậu cũng đã biết mình đang ở trong tình huống oái ăm như thế nào.
Cậu nhớ rằng, ngày hôm qua - trước khi cậu trọng sinh, cậu đã nháo ly hôn với anh, nếu mà hôm nay lại tỏ ra ngoan ngoãn kêu không ly hôn nữa, tin được mới lạ á. Cho nên cậu chỉ đành ừ một tiếng với anh, với lại cậu cũng đâu có ngu mà tự làm bị thương bản thân mình.
"Aaa! Đau, anh ấn mạnh thế làm gì?" Lương Hòa Quang cảm thấy cậu trả lời quá hời hợt cho nên hơi mạnh tay ấn vào vết thương, khiến cậu đau đớn la lên.
"Hứa với anh một câu đi, chứ em cứ ậm ờ như thế thì làm sao anh yên tâm được." Lương Hòa Quang hơi nhíu mày, nghiêm túc nhìn Mạc Tuy Khanh.
Anh biết rằng bộ dạng bây giờ của anh rất hung dữ, sẽ khiến cậu càng thêm ghét anh. Nhưng so với việc cậu ghét anh thì vì cậu bị thương càng khiến anh đau lòng hơn. Vì thế anh nhất định phải khiến cho cậu hứa rằng sẽ tự bảo vệ bản thân, như vậy anh mới an tâm.
"Tôi biết rồi, anh nhẹ tay một chút coi!"
Đau chết đi được! Cái tính hay đập đồ của cậu hôm nay lại quay qua hại cậu. Thật tức chết cậu mà! Cậu không có ngu bà tự làm bản thân bị thương đâu, cái này là xui xẻo đó, hiểu không. Ai biết bản thân sẽ trọng sinh đâu chứ, với lại vừa mới trọng sinh thì làm sao biết được bản thân đang ở trong tình huống nào đâu mà tránh. Cậu yêu bản thân vô cùng, nên không cần anh bắt hứa thì tự cậu cũng tự hứa với bản thân à.
"Hứa đi, anh liền ấn nhẹ, nếu không liền ấn cho em khóc luôn." Biểu cảm lúc này của cậu rất đáng yêu, anh cảm thấy hơi thả lỏng một chút, thoải mái trêu đùa cậu một câu.
"Tôi có bao giờ làm thương bản thân đâu, hôm nay là xui xẻo. Do tôi giật mình dậy, không để ý mới dẫm trúng thôi." Cậu nhăn mày, chu miệng lên kháng nghị. Ngược lại, người hay bị thương là anh á, người nên hứa không được để bản thân bị thương là anh mới đúng á.
"Được rồi, được rồi, đừng giận. Em giật mình chuyện gì, ai làm hại em thì anh đánh người đó có được không." Không biết có phải anh ảo tưởng không, sao anh lại cảm thấy vừa rồi cậu đang làm nũng với anh vậy.
Mạc Tuy Khanh mà biết anh nghĩ thế chắc cũng dấu hỏi đầy đầu, anh nhầm rồi, Mạc Tuy Khanh cậu trước gì chưa từng biết làm nũng. Nhưng thực tế là cậu vô thức làm nũng, cậu không biết nhưng cậu có tiềm năng.
"Gặp ác mộng thôi, anh không cần quan tâm." Cậu nghênh mặt nói.
Sao cậu không thể nói chuyện mềm nhẹ hơn xíu được nhỉ? Tuy nửa năm kia cậu cũng đã thu lại cái tính kiêu ngạo, hất cằm sai khiến đó rồi, nhưng giọng điệu nói chuyện của cậu vẫn không thể mềm nhẹ được. Nhất là với người đàn ông trước mặt này.
Vậy cũng được, cậu hiện tại không ghét Lương Hòa Quang nữa.Nếu hiện tại cậu nói chuyện mềm nhẹ thì lại không được tự nhiên, hơn nữa có thể sẽ bị lộ chuyện bản thân trọng sinh cũng nên. Cậu cảm thấy mọi chuyện cứ theo lẽ tự nhiên mà hình thành thì tốt hơn nhiều.
Updated 11 Episodes
Comments
ĐNg Thanh Tú
.
2021-10-03
0