"Anh là chồng em nhưng anh không thể quan tâm em được sao?" Lương Hòa Quang bỗng nhiên bật thốt. Câu nói vừa ra hết thì anh lại hối hận.
Biết rằng sẽ đau lòng nhưng lại cứ thích nhảy vào hố lửa, nếu em ấy lại nổi giận nữa thì phải làm sao? Vốn định lên kế hoạch đưa người về nhà nhưng bây giờ anh lại thấy không khả thi nữa rồi.
Câu nói lỡ lời của Lương Hòa Quang lại làm cho Mạc Tuy Khanh đang cảm thấy bản thân đã ra một quyết định tốt lại bị khựng lại. Cậu quên mất một việc rằng cậu và anh là hai vợ chồng chứ không phải là người dưng nước lã.
Cậu không còn ghét anh nữa, thay vào đó là cảm kích và tràn ngập sự hối lỗi. Cậu muốn làm một điều gì đó tạ ơn để cả hai không ai nợ ai nữa. Sau đó sinh nhóc Đậu ra rồi lại ra quyết định ly hôn trong sự vui vẻ. Nhưng cậu lại chợt phát hiện ra, nếu có thể êm đềm ly hôn thì Lương Hòa Quang cần gì cứ phải dây dưa hoài không chịu ly hôn cơ chứ? Hơn nữa việc cậu mang thai nhóc Đậu cũng không phải là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Tuy đêm đó cậu có men rượu trong người nhưng không phải kiểu say bí tỉ mà quên đi tất cả.
Đêm đó cậu mượn rượu làm càn, thách thức Lương Hòa Quang làm tình với cậu. Gì mà "Không muốn ly hôn thì anh phải cho tôi biết cái gì có thể ràng buộc tôi lại!", sau đó còn trèo lên thân người ta, quyến rũ người ta nữa chứ. Việc mang bầu để khỏi ly hôn là cậu bày đầu chứ không phải Lương Hòa Quang đâu. Nhớ lại khiến cậu cảm thấy vừa mất mặt vừa xấu hổ vô cùng. Không hiểu sao bản thân lại hành động kiểu như vậy nữa.
Nhưng mà trước khi có thai nhóc Đậu thì lý do Lương Hòa Quang không muốn ly hôn là cái gì?
Lúc trước Mạc Tuy Khanh cậu nghĩ là do Lương Hòa Quang ghét cậu, muốn áp chế cậu, muốn kìm hãm sự tự do của cậu. Nhưng khi tỉnh táo xem xét lại mọi việc thì cậu nhận ra Lương Hòa Quang chả làm những cái điều mà cậu đã liệt kê ở trên cả.
Ngược lại, anh rất bao dung cậu, săn sóc cậu, luôn để cậu làm những gì cậu thích ngoài việc ly hôn. Cậu luôn cảm thấy Lương Hòa Quang có một sự buồn bã nào đó nhưng luôn giấu kín mỗi khi gặp cậu. Nhưng cậu cũng không đặt ở trong lòng vì cậu không nghĩ rằng mình sẽ quan tâm anh.
Bây giờ thì cậu đã hiểu đôi chút về lí do mà Lương Hòa Quang không muốn ly hôn với cậu rồi. Anh có một tình cảm đặc biệt nào đó dành cho cậu, nhưng tình cảm đó là gì thì cậu lại ngốc nghếch không biết.
"Lương Hòa Quang, lý do anh không chịu ly hôn với tôi là gì?" Cậu hơi nhíu mi nhìn chằm chằm vào mặt Lương Hòa Quang.
Lương Hòa Quang sao đẹp trai thế nhở!
Câu hỏi này của cậu lại khiến tim anh thắt lại đau hơn. Cứ như mọi việc anh làm đều là vô nghĩa vậy. Nhưng mà lần này Tuy Khanh hình như đã chịu nghiêm túc để ý một chút. Tuy có hơi đau nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân mình vui hơn rất nhiều. Vì thế anh nói:
"Anh khó lắm mới cưới được người mà anh yêu về nhà, thì làm sao anh có thể dễ dàng buông tay được chứ? Khanh à, anh chỉ muốn em để ý tình cảm của anh dành cho em một chút mà thôi." Lương Hòa Quang nhẹ giọng nói.
Anh thật muốn ôm người trước mặt vào lòng, dùng bản thân mình bảo vệ, âu yếm, bao dung cậu. Tuy rằng tham lam muốn tiếp xúc thân mật với cậu, nhưng anh biết rằng mình không thể manh động như vậy được. Cậu có thể để ý và nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của cả hai đã là vô cùng đáng mừng rồi, nhưng chưa chắc rằng cậu đã không còn ghét anh.
Người anh yêu?
Mạc Tuy Khanh cảm thấy nhịp đập trái tim của bản thân đột nhiên gia tốc, trong cơ thể cậu có một luồng cảm xúc mãnh liệt nào đó muốn trào ra. Nhưng cậu không xác định được cảm xúc ấy là gì.
Đây không phải lần đầu tim cậu đập nhanh như thế. Ở trong giấc mơ mang tên kiếp trước trọng sinh kia, tim cậu cũng đập nhanh như vậy không biết bao nhiêu lần, cậu cũng quên mất việc suy nghĩ vì sao như thế. Tuy nhiên, cậu vẫn còn nhớ rõ một vài lần đặc biệt. Những lần ấy, tim cậu không nhưng đập nhanh mà còn đặc biệt nhanh.
Một lần là đêm sinh nhật của Lương Hòa Quang, cậu say rượu liền muốn sinh con cho người ta. Lần nữa là lần cậu sinh ra nhóc Đậu, những ngày ấy, anh tỉ mỉ chăm sóc cho cậu, chăm đến từng chân tơ kẽ tóc làm cậu có những cảm xúc không rõ ràng. Lần cuối cậu cảm nhận được những đợt tim đập không bình thường ấy hẳn là lúc Lương Hòa Quang nằm trong phòng cấp cứu.
Sau khi bác sĩ báo tin Lương Hòa Quang trở thành người thực vật, cậu đã suy sụp hết mấy ngày. Qua những ngày suy sụp ấy, cậu liền không cảm nhận được nhịp tim mình gia tăng thất thường như những năm qua đã từng. Ngược lại, trái tim lại hiện lên những cơn đau quằn quại.
Cậu biết trên thế giới này có một loại tình cảm gọi là "tình yêu", nhưng cậu không biết những cảm xúc, những biểu hiện của một kẻ yêu đương là gì. Cậu từ xưa luôn theo đuổi sự tự do và hưởng thụ, mù quáng đi theo lí tưởng và mục đích viễn vông của mình. Cậu không hiểu tình yêu và cũng không quan tâm nó là gì
Mạc Tuy Khanh không nghĩ bản thân là người yêu trong lòng của Lương Hòa Quang. Cậu luôn nghĩ anh đối tốt với cậu là dựa trên nghĩa vụ của người chồng thôi. Vì thế cho nên cậu luôn cố gắng làm ngược lại những điều đó để được ly hôn.
Nhưng đối tốt với người mình yêu thì khác. Cậu không tìm hiểu nhưng bạn thân của cậu thì có. Cậu luôn hỏi bạn cậu vì sao lại làm nhiều điều tốt cho người kia. Người bạn thân đó của cậu luôn nói rằng tại vì cậu ta yêu người đó. Và khi yêu, bản thân chỉ luôn muốn đối tốt cho đối phương mà thôi, không còn suy nghĩ tính toán thiệt hơn nữa.
Rõ ràng hai người đó đối tốt với nhau, đến cậu - một người không quan tâm tình yêu, theo đuổi sự tự do cũng cảm thấy có chút hâm mộ.
Vì vậy khi Lương Hòa Quang nói cậu là người yêu trong lòng của anh, hơn nữa anh nói có vẻ như anh đã yêu cậu từ rất lâu rồi làm cậu bàng hoàng và khiến cảm xúc khó hiểu kia của cậu trở nên mãnh liệt. Cậu cảm thấy bản thân bắt đầu rối loạn.
Cậu tất nhiên không biết tình cảm của bản thân là gì, và biểu hiện của bản thân cả một kiếp nhìn vào liền thấy quá mâu thuẫn. Cậu là người luôn muốn ly hôn, nhưng vào ngày sinh nhật sắp tới của Lương Hòa Quang thì cậu lại muốn giữ chân, thậm chí là đề xuất muốn có con với anh ấy? Lạ thiệt á, cậu bỗng cảm thấy IQ học bá của mình không đủ dùng nữa.
"Tuy Khanh, Tuy Khanh! Em làm sao vậy?"
Lương Hòa Quang quan sát cả quá trình ngẩn người của Mạc Tuy Khanh. Anh đang nghĩ có lẽ cậu sẽ mắng chửi anh như bình thường và đồng thời cũng mong chờ cậu nói lời nào đó dễ nghe một chút. Nhưng anh chờ mãi lại chẳng thấy cậu nói lời nào, ngược lại, cậu còn trực tiếp ngẩn người, ánh mắt suy nghĩ một điều sâu xa nào đó.
Lẽ nào khi ở bên ngoài, Tuy Khanh đã xiêu lòng với một ai đó rồi sao?
"Không làm sao hết, chỉ đang suy nghĩ kỹ một vài vấn đề thôi." Bị gọi tên vài lần, rốt cuộc Mạc Tuy Khanh cũng chịu thoát khỏi dòng hồi ức của bản thân.
"Anh có thể hỏi đó là vấn đề gì không?" Lương Hòa Quang thật sự không kiềm chế nổi cái tính của mình.
Anh biết mình có tính xấu, tính chiếm hữu của anh khá cao, lại còn cố chấp đến anh cũng cảm thấy bản thân mình đã đi quá giới hạn. Biết rằng Tuy Khanh không yêu mình nhưng anh vẫn kiên quyết cưới cậu về nhà. Dù biết em ấy thích sự tự do và thoải mái, không muốn có người quản nhưng anh vẫn không nhịn được truy hỏi, không nhịn được mà quan tâm cậu. Anh dặn lòng rằng nếu cậu yêu một ai khác, người đó tốt với cậu thì anh sẽ để cậu đi. Nhưng anh lại sợ tới lúc đó anh lại không tỉnh táo mà làm tổn thương cậu.
Bây giờ cũng vậy, cậu chỉ ngẩn ngơ một vài giây thôi cũng khiến lòng ghen tị trong anh trỗi dậy. Điều này luôn khiến anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi khoảng cách của cả hai càng ngày càng xa.
"Tôi đang nghĩ làm cách nào để ly hôn không ồn ào." Cậu đang suy nghĩ bản thân có yêu người chồng này của mình hay không.
Nghe Mạc Tuy Khanh nói mặt của Lương Hòa Quang sụp xuống một cách rõ rệt.
Anh cứ nghĩ cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của cả hai một chút, không ngờ cậu lại nghĩ muốn ly hôn làm sao cho không ồn ào huyên náo. Điều đó khiến anh đang cảm thấy vui mừng một chút vì tình trạng của cả hai hơi tốt đẹp lên thì ngay lập tức cảm thấy thất vọng tột độ.
Dù tâm tư đang tập trung suy nghĩ vấn đề của riêng cậu nhưng Mạc Tuy Khanh vẫn nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của Lương Hòa Quang thay đổi đột ngột. Cậu đang định hỏi tại sao thì ngay tức khắc nhớ đến câu nói vừa rồi của mình. Câu nói của cậu làm anh buồn rồi.
Đúng là lúc đầu khi mới biết mình trọng sinh thì cậu vẫn có ý định ly hôn với Lương Hòa Quang, nhưng mà sau khi anh trả lời câu hỏi kia của cậu thì cậu đã nghĩ lại. Vì cảm xúc của cậu không đúng và mâu thuẫn ở nhiều chỗ. Cậu có cảm xúc đặc biệt khi tiếp xúc gần với Lương Hòa Quang, nó khác biệt hoàn toàn khi cậu tiếp xúc với một quan hệ bất kì nào khác.
Cho nên cậu quyết định suy nghĩ kỹ về những vấn đề giữa cậu và anh một cách nghiêm túc. Vì dường như cảm tình cậu dành cho anh sẽ khiến cậu hối hận khi thật sự ly hôn. Mà cậu đã hối hận một lần rồi, chính là lúc anh gặp chuyện nguy hiểm khiến anh trở thành người thực vật đó. Chắc giờ cậu phải đi tìm quân sư tình yêu để giúp cậu thôi.
"Khụ, không phải. Là tôi đang nghĩ rằng bản thân nên suy nghĩ kỹ hơn về mối hôn nhân này. Dù sao chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi, tôi năm lần bảy lượt muốn ly hôn nhưng đều bị anh từ chối. Tuy tôi vẫn còn có thể nháo lên đòi ly hôn lần nữa, nhưng mà tôi cũng tự cảm thấy không ổn lắm, nên tôi định suy nghĩ kỹ một chút."
Ngừng một chút, cậu lại nói thêm: "Là vậy đó, lúc nãy là tôi nói giỡn thôi. Anh đừng xụ mặt như vậy, nhìn xấu lắm."
Hồi nãy là lỡ lời, còn bây giờ là nói dối. Lương Hòa Quang luôn luôn đẹp trai, kể cả cái mặt buồn hiu như bánh bao thiu vẫn đẹp nhức nách.
"Thật không?" Tuy lời nói có hơi nghi ngờ nhưng trong mắt anh lại hiện lên sự vui mừng rõ rệt.
"Thật mà!" Nhìn thấy tâm trạng của anh tốt hơn, cậu trong lòng cũng âm thầm thở phào một cái.
Lương Hòa Quang nghe lời khẳng định của cậu liền kích động đứng dậy ôm cậu vào lòng.
"Cảm ơn em!"
Mùi trên cơ thể của Lương Hòa Quang thật dễ chịu, là mùi bạc hà từ dầu gội cùng sữa tắm, mùi hương không nồng mà thanh nhẹ, hấp dẫn. Lồng ngực và vòng tay của anh cũng thật ấm áp, cậu từng được anh ôm như thế này khi chạy trốn khỏi súng đạn của kẻ thù. Chúng thật ấm áp và an toàn.
Cậu không biết nên đáp lời cảm ơn ấy của anh như thế nào, nên chỉ đành để mặc anh ôm lấy cơ thể mình, cậu cũng chậm rãi tận hưởng hương vị của cái ôm ấy.
Updated 11 Episodes
Comments