Giấc Mơ Hạnh Phúc Của Đôi Ta

Giấc Mơ Hạnh Phúc Của Đôi Ta

Chương 1

Buổi tối tại biệt thự Lương gia, phòng điều trị riêng dành cho Lương Hòa Quang, bình thường rất hạn chế người ra vào nhưng hôm nay lại tụ tập đầy đủ những người thuộc nhà họ Lương. Sở dĩ tụ tập đông đủ như vậy là vì thiết bị theo dõi tình trạng sức khỏe của Lương Hòa Quang đột nhiên reo vang. 

Lương Hòa Quang đi vào giấc ngủ sâu đã hơn nửa năm, nói đúng hơn là đã qua tháng thứ bảy. Sau gần bảy tháng không có động tĩnh gì thì rốt cuộc tối hôm nay đã có. 

Thật nhanh, cả nhà họ Lương đều đã tụ họp tại phòng bệnh của anh và bác sĩ chuyên chữa trị cho anh cũng đã đến. Lúc này cả nhà đều mong chờ kết quả từ bác sĩ, Mạc Tuy Khanh cũng đứng ở một bên chờ đợi.

Sau một hồi kiểm tra tường tận con trai trưởng nhà họ Lương, vị bác sĩ ấy liền nói: 

"Thật tiếc, đại thiếu gia chỉ tỉnh lại vài giây rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ nữa rồi. Có vẻ ngài ấy cũng đang cố tỉnh lại, đây là một biểu hiện rất tốt. Hiện tại phải theo dõi xem có gì chuyển biến nữa không, nếu có thì đại thiếu gia sẽ sớm tỉnh lại thôi." 

Mẹ của Lương Hòa Quang - Nguyễn Ngọc Hân nghe bác sĩ nói như thế thì vội vàng hỏi lại: 

"Thật như vậy sao? Ông có thể dự đoán xem nó sẽ tỉnh vào lúc nào không?" 

"Tôi không đoán chắc được thưa bà. Nếu ngài ấy có thể tỉnh lại nhanh nhất thì một tuần, chậm thì một hai tháng nữa. Và chúng ta cũng có một trường hợp tệ hơn, mọi người có vẻ cũng đã biết rồi." Vị bác sĩ ấy lắc đầu nói với mẹ Lương. Ông không thể khẳng định được liệu cậu chủ Lương có tỉnh lại được hay không. Việc anh bỗng nhiên có được ý thức trong vài giây ngắn ngủi là một biểu hiện tốt nhưng cũng có thể xấu. Muốn tỉnh lại thì hết thảy đều nhờ vào ý chí của anh. 

Câu trả lời của bác sĩ làm cho cả căn phòng trầm lắng lại. Một chốc sau thì ba của Lương Hòa Quang - Lương Thanh Triết mới nói với bác sĩ:

"Không sao, chờ hơn nửa năm rồi, chờ thêm nữa cũng không sao. Đã trễ rồi còn phiền ông đến đây thật vất vả cho ông. Phiền ông ra phòng khách nói chuyện với tôi một chút nhé!" 

"Được, mời ngài." Ngài Lương đã nói thế thì một bác sĩ làm công ăn lương như ông cũng không dám nhiều lời.

Sau khi Lương Thanh Triết và bác sĩ rời khỏi phòng, trong phòng lúc này ngoài Lương Hòa Quang ra thì chỉ còn Mạc Tuy Khanh và mẹ chồng của mình. 

Cậu cảm thấy trong phòng im lặng đến đáng sợ, có lẽ đây là bình yên trước một cơn thịnh nộ chăng? Và cậu đã đoán đúng, mẹ chồng cậu thật sự bắt đầu nói chuyện với cậu.

"Mạc Tuy Khanh, nếu Hòa Quang nó không tỉnh lại thì tôi sẽ tính tất cả lên đầu của cậu." Đôi mắt bà lạnh căm không chứa một tia tình cảm nào nhìn lấy cậu. 

Anh mắt của bà thật xa lạ. Cậu nhớ trước đây bà chưa bao giờ nhìn cậu như vậy, kể cả sau khi con trai bà ngã xuống. Hơn nửa năm trước, vì cậu mà Lương Hòa Quang trở thành bộ dạng như bây giờ, từ đó đến bây giờ bà vẫn chưa từng đề cập vấn đề này. 

Có lẽ bà đã vô cùng thất vọng về cậu, thậm chí là hận cậu, nhưng bà đã luôn nhịn cho đến giờ. Người đau khổ nhất vì Lương Hòa Quang chắc chắn là mẹ của anh ấy, còn cậu chắc hẳn là người áy náy và hối hận nhiều nhất rồi.

Nhưng kẻ vô dụng như cậu đây thì có thể làm được gì bây giờ? Cậu không thể thay đổi cục diện của năm đó và cũng không thể khiến cho Lương Hòa Quang tỉnh lại. Cho nên bây giờ cậu chỉ có thể anh thấy vừa áy náy, hối hận vừa bất lực nói: "Xin lỗi mẹ!"

"Cậu xin lỗi thì được cái gì? Không biết kiếp trước Lương gia này có nợ cậu cái gì không? Tại sao con lại giúp người ngoài hạ Hòa Quang của tôi như thế chứ?" Bà lớn tiếng trách mắng cậu. Có vẻ bà đã quá thương tâm nên không ngăn chặn được giọt nước mắt tràn ra khóe mắt. 

"Con không có giúp người ngoài hại anh ấy. Lúc đó con chỉ muốn ly hôn với Hòa Quang thôi, con không biết kế hoạch của hắn mà." Mạc Tuy Khanh thấy mẹ chồng đã hiểu nhầm hành vi của cậu rồi nên lập tức giải thích. Dù giải thích nhưng chính bản thân cậu cũng đang dùng lười giải thích này để tự an ủi sự áy náy của bản thân.

"Ly hôn? Hòa Quang không tốt với cậu sao? Hay là nhà họ Lương này đối với cậu không tốt? Muốn ly hôn lúc nào không muốn lại muốn ly hôn lúc chồng cậu đang căng thẳng với kẻ thù? Người đã giúp cậu thực hiện quá trình ly hôn là ai? Là tên Hồ Quý Minh chết tiệt muốn giết con của tôi đấy à?" Nguyễn Hòa Ngân gay gắt chất vấn cậu. 

Con trai của bà đã làm hết sức mình vì sao lại không được nhận kết cục đẹp vậy? Là ông trời trêu chọc nó hay là do ông trời vốn đã bất công?

"Con…" Mạc Tuy Khanh không biết đáp lại như thế nào. Cậu không có nổi một chữ để biện minh cho hành vi ấy của cậu. 

"Mạc Tuy Khanh, cậu vì sao lại sinh cho Lương gia này một đứa cháu trai vậy? Cậu bị con trai của tôi bắt ép hả? Nếu không, vì sao cậu không thể sống hòa thuận với nó, vì sao hở một chút là muốn ly hôn với nó? Rõ ràng bề ngoài trông rất thiện cảm nhưng trái tim của cậu sao lại máu lạnh vô tình như vậy?" 

Nguyễn Hòa Ngân nhìn cậu không thể mở miệng nổi liền càng nổi giận. Mạc Tuy Khanh là người mà con trai bà móc ruột móc gan ra cưng chiều nhưng sự vô tâm của nó đã dày vò con trai bà thành ra bộ dáng của hiện tại. Bà từng rất yêu thích đứa nhỏ này nhưng càng ngày nó càng khiến cho bà thất vọng. 

"Bỏ đi, nói với cậu chỉ khiến tôi thêm tức giận, như vậy Hòa Quang tỉnh dậy sẽ rất khó xử. Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình với con trai của tôi." Nguyễn Hòa Ngân mệt mỏi dựa vào thành ghế nói. 

"Mẹ...vậy con ra ngoài trước, mẹ nhớ đi nghỉ sớm." Mạc Tuy Khanh lưỡng lự rồi cũng quyết định lánh đi. Nếu bà nội của nhóc Đậu tiếp tục nổi giận hay tiều tụy hơn thì lương tâm của cậu càng thêm dày vò cậu.

"Đi đi." Bà không buồn mở mắt nhìn cậu nói.

---------

Mạc Tuy Khanh nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh của Lương Hòa Quang, cậu ngơ ngác trở về phòng của mình. Cậu không hề cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thoát khỏi sự chất vấn của mẹ chồng, mà lúc này tinh thần của cậu càng thêm nặng trĩu.

Cậu đã lâu rồi không uống rượu, nhưng lúc này đây cậu lại lấy ra vài chai rượu hạng nặng của Lương Hòa Quang. Cậu đang cảm thấy lồng ngực của mình rất đau, cậu cần phải nhờ một thứ gì đó để ép lại cơn đau này của mình. Cậu chọn rượu, và cũng có thể cậu chỉ muốn uống rượu.

Men rượu nồng len lỏi vào trong cơ thể cậu rồi xông lên đến tận óc, rồi lại dằn vặt nơi quả tim đang đau thắt của mình. Uống được vài ly thì cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cậu và mẹ chồng càng in sâu vào trong đầu cậu trong khi cậu đang muốn quên nó đi.

"Sao mình lại chọn lúc đó để ly hôn chứ? Nếu không thì Lương Hòa Quang đâu có thành người thực vật như bây giờ."

"Tại sao bản thân mình của trước kia lại ngạo mạn, kiêu căng? Tại sao chỉ biết lo nghĩ cho ya muốn của bản thân mà không chịu nhìn rõ mọi thứ ở xung quanh?"

"Sự tùy hứng của mình đã khiến mọi người đau khổ. Hình như có cả bản thân mình nữa."

"Lương Hòa Quang anh là một tên khốn! Lúc đầu chịu ly hôn là được rồi mà. Lằng nhằng chết tiệt!" 

Cậu vừa uống rượu vừa nói những suy nghĩ của mình một cách điên loạn. Càng nói liền càng muốn khóc, càng uống lại càng cảm thấy đau.

"Ba nhỏ ơi!" Một tiếng trẻ con trong trẻo vang lên làm Mạc Tuy Khanh hết hồn. 

"Nhóc Đậu? Con sao không ngủ mà chạy qua đây làm gì?" Mạc Tuy Khanh hốt hoảng thu lại biểu tình xấu xí của mình. 

"Con không ngủ được đó. Vừa rồi dì nói là dì thấy ba lúc về phong không được vui. Ba không vui nên con chạy qua dỗ ba đó, ba thấy con giỏi hông?" Cậu nhóc bụ bẫm cười tủm tỉm nói.

"Nhóc Đậu rất giỏi, nhưng đi ngủ mới giỏi hơn nè." Cậu xoa đầu nhóc con này vài cái rồi nói.

"Không muốn đi ngủ đâu, ba đang buồn mà ạ." Cậu nhóc đáng thương lắc đầu. 

"Ba không buồn nữa rồi." Nói xong cậu lại cười một cái trông còn khó coi hơn cả khóc, tiếp đó lại nói: " Con xem, ba cười với bé con rồi nè." 

"Ba uống rượu ạ? Ông nội nói uống rượu là không có tốt đâu. Cha với ba ai cũng thích uống rượu hết, con đi méc ông nội." Nhóc con khịt khịt cái mũi rồi lấy tay bịt mũi lại rồi nói tiếp.

"Ba chỉ uống xíu thôi nên không có sao hết. Con theo dì đi ngủ đi, nếu không ba không thương con nữa đâu đó." Sao đứa nhóc này chưa tới ba tuổi đã lanh lợi như vậy rồi? 

"Con đi ngủ thì ba phải thương con đó. Ba cũng phải ngủ nha." Sau đó nhóc lại hôn chụt một cái rõ to vào má cậu. "Úm ba la, ba của con phải mau hết buồn." 

"Nhóc Đạn ngoan quá, ba hết buồn rồi. Mau về phòng đi,dì đang chờ co về phòng ngủ đó." Cậu hơi đơ người vì cái hôn của con trai mình, sau đó lại một lần nữa kêu con trở về phòng ngủ của mình.

"Dạ!" Sau đó cậu bé lịch bịch chạy ra ngoài.

Nhìn đứa nhỏ từ từ chạy ra khỏi phòng mình, cậu lại tự hỏi:

"Vì sao mình lại sinh đứa nhỏ này ra nhỉ?" 

Một câu hỏi hóc búa dành cho cậu. Lương Hòa Quang chưa từng bắt ép cậu chuyện gì, nhưng vì sao cả hai lại có đứa con này? 

Cậu lại uống thêm vài ly rượu nữa. Rượu? Hình như là do rượu loạn tình nhỉ? Hay là do cậu đã từng nghĩ không muốn ly hôn? Khó hiểu quá.

Nhưng mà mẹ của Lương Hòa Quang nói đúng. Cậu rất vô tâm và luôn tùy hứng. Cậu chưa từng suy nghĩ thấu đáo đối với mọi việc, và đó là lý do lớn khiến cho sự việc đau khổ này xuất hiện. 

Cảm giác đau đớn và hối hận kia càng lúc càng nhiều khiến cậu không ngừng nạp rượu vào người. Càng uống càng đau, càng uống nước mắt chảy ra càng nhiều. 

Chẳng mấy chốc cơ thể của cậu đã không chịu nổi nữa. Cậu té ầm lên sàn nhà, sau đó bất tỉnh. 

Hot

Comments

Kerlly

Kerlly

Tôi sẽ trông đợi tác phẩm mới này.
Một chuyện nữa là cậu hãy đọc lại 3 lần để kiểm tra chính tả, tình tiết và cảm xúc nhé~

2021-09-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play