"Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại"
*Đây là tác phẩm hư cấu, có thể sẽ gặp nhiều địa điểm quen thuộc nhưng thật tình là do bản thân mượn tên mà thôi. Chúc độc giả có một trải nghiệm tốt.
Giải thích các ký hiệu:
"..." - Lời nói của nhân vật.
[...] - Suy nghĩ của nhân vật.
Năm Cơ Đế thứ tư, nước Đại Vũ lớn mạnh hơn bao giờ hết. Khắp lục địa đều chịu sự ảnh hưởng của nơi đây. Đứng đầu là Cơ Đế, có được xem như là vị vua trẻ tuổi nhất trong lịch sử trị vì của đất nước này. Lớn mạnh là thế nhưng hậu cung của người lại vô cùng biến động.
...----------------...
Tại Bách Liên Cung.
/Bốp/
Tiếng tát giòn tan vang khắp cung nghi, một người phụ nữ đáng thương ngồi dưới sàn lạnh, mái tóc cứ như bị vò thành ra rối bời. Bàn tay chi chít các vết thương lớn nhỏ run rẩy ôm lấy bên má đã xưng đỏ, đôi mắt nàng giờ đây đã ngấn lệ.
"Ngươi còn dám chống cự? Con ả thất sủng nhà ngươi..." - Phương quý nhân sắc mặt đáng sợ định đưa tay đánh tiếp thì bên trên truyền đến tiếng nói lớn.
"Đủ rồi!" - Người phụ nữ ngồi trên cao vừa cất giọng liền khiến Phương quý nhân lo lắng rõ rệt, cánh tay nhanh chóng hạ xuống, xoay người vội vã mà hạ thấp mình kính sợ.
"Chỉ việc đút thuốc cho một ả tiện nhân thôi cũng làm không xong! Vô dụng!" - Phương quý nhân bị mắng chỉ còn biết dập đầu tạ lỗi. Người đó chẳng mấy quan tâm, bàn tay thon dài phất nhẹ một cái, ngay lập tức đám thái giám cùng cung nữ xắn tay áo xông đến. Tên giữ tay, kẻ nắm chân, kẻ đem chén thuốc ép Linh quý nhân dưới đất kia uống một cách tàn nhẫn. Cô ấy dù có chống cự nhưng sức nữ nhân yếu đuối làm sao chống lại được. Sự chống cự duy nhất cô còn có thể là lấy hết sức thét lên một tiếng làm rung động cả Cố cung, dù biết là bản thân đã vô dụng.
Tiếng thét ấy cũng làm người đang yên giấc mà giật mình tỉnh dậy. Cả người cô đỗ mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh liên hồi, cô ngồi đấy định thần một chút nhưng nhịp thở vẫn rất nhanh và còn mang đến sự gấp gáp, bàn tay khẽ động vuốt vài sợi tóc ra sau vành tai.
"Hoá ra chỉ là mơ!" - Cô gái bắt đầu hít thở chậm lại, dùng tay lau đi mồ hôi trên trán, cô sực tỉnh người quay sang với lấy chiếc điện thoại nằm bên cạnh.
Màn hình rực sáng nơi góc phòng ảm đạm, tối đen, thứ ánh sáng ấy hắc lên khuôn mặt đã tái xanh vì sợ: "3:56, ngày 26 tháng 12 năm 2021".
Cô nhẹ nhàng kéo chăn rời khỏi giường ngủ, lảo đảo bước chân vào trong nhà vệ sinh, cô liên tục lấy nước tạt lên mặt mình như muốn tỉnh táo hơn nữa. Dù vậy trong lòng vẫn hiện lên rõ nét hình ảnh vị phi tần bị hành hạ trong mơ kia. Nghĩ một chút cô lại thở dài, nụ cười xuất hiện trên môi: "Chắc là mấy tuần nay coi phim Hậu cung Nhu Ý truyện nhìu quá rồi!". Nói xong cô liền bắt đầu sửa soạn bản thân mình, thay ngay một bộ đồ cảnh sát một cách tươm tất.
Cô gái trên đây tên là Minh Liên, năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi. Là một cảnh sát đầy triển vọng nơi thành phố xa hoa bật nhất, cô xuất sắc đến mức được đồng nghiệp gọi vui với biệt danh là "tia chớp xanh". Không phải vì tốc độ chạy của cô nhanh như Flash trong phim siêu anh hùng mà chính là khả năng bắt tội phạm của cô: Chưa đầy một tháng hay nói chính xác là hai mươi ba ngày từ lúc cô nàng được chuyển công tác đến nơi đây, cô đã bắt giam và xử phạt với chuỗi 999 tội phạm lớn nhỏ. Dù tài giỏi như thế, bắt tội phạm giỏi như vậy, nhưng chẳng hiểu sao đến giờ phút này cô vẫn chưa bắt được ý trung nhân của đời mình.
Minh Liên sau khi hoàn tất các công tác chuẩn bị thì cũng đã là bốn giờ rưỡi sáng. Thấy còn có vẻ sớm nên cô đã phóng ngay lên ghế dài, tay vớ lấy đồ bấm mà mở lấy tivi xem chút phim ngày hôm qua chưa kịp xem hết. Nhưng có vẻ cô chẳng mấy tập trung lắm, đến khi đồng hồ điểm sáu giờ sáng cô mới tắt tivi, chạy vội lên xe rồi rời khỏi nhà.
Trên đường đi, cô vẫn luôn suy nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua. Ánh mắt của người phụ nữ kia tại sao lại tuyệt vọng đến vậy? Tiếng thét kia sao lại vương vấn mãi trong lòng cô?
Minh Liên cứ mãi suy nghĩ như thế cho đến khi chạy đến trụ sở làm việc lúc nào cô chẳng hay biết. Cô vừa cởi lấy nón bảo hiểm lớn trên đầu thì một cậu con trai nhanh chóng chạy đến vỗ vai cô, vẻ mặt vui vẻ vô cùng: "Chị Liên, hôm nay đi làm sớm vậy ạ?".
Chẳng kịp để Minh Liên định thì thì cậu kia đã chạy vội đi mất. Vẻ mặt Minh Liên lúc này đầy sự ngơ ngát, dòng chữ lớn "Làm gì vậy trời" in rõ trên khuôn mặt Minh Liên.
Nhìn theo bóng lưng một chút Minh Liên mới kịp nhận ra vội hét lớn: "Mã Phi!!!" làm cậu ta vì giật mình mà té lăn ra đất. Cậu Mã Phi này mang danh là người trẻ tuổi nhất trong trụ sở rồi cảnh sát cho nên tính tình vô cùng hiếu động nhưng đặt biệt thay Mã Phi vô cùng xem trọng vị tiền bối khó tính cũng chính là Minh Liên đây.
Ấy rồi, Minh Liên gác lại mọi chuyện, nhanh chóng bước vào trụ sở, ngồi ngay đúng vị trí của mình mà vội lấy chút giấy tờ.
"Đồng chí Liên! Đồng chí Mã đang đợi em ở ngoài cổng để đi trực, sao giờ em lại ở đây?" - Một chị đồng nghiệp đi đến bàn nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Liên, còn đặt xuống một tách cà phê: "Uống đi! Cho một ngày thật tỉnh táo nhá!".
"Ấy chết! Em quên mất! Cảm ơn chị nhiều nha!" - Minh Liên uống ực ngay tách cà phê, với lấy chiếc nón cảnh sát đội ngay lên đầu rồi rời khỏi. Ra đến cổng trụ sở, ngay trước mắt Minh Liên là chiếc xe cảnh sát do Mã Phi lái đến đợi sẵn trước cửa cho cô. Biết mình làm người khác chờ đợi, Minh Liên liền dùng ánh mắt biết lỗi nhìn cậu.
"Chị còn không mau lên xe! Anh Thiên đã đi trước chúng ta nãy giờ rồi đó!" - Mã Phi nói với giọng điệu hối thúc, Minh Liên nghe đến hai chứ "anh Thiên" liền đẩy Mã Phi sang ghế lái phụ, nóng giận đề máy, kéo chân ga chạy vọt đi.
Minh Liên vừa chạy vừa trách móc Mã Phi vài câu là sao lại không nhắc cô ấy sớm hơn chứ nhưng cậu ta chỉ biết cười trừ mà thôi. Cái nụ cười toả nắng ấy lại một lần nữa làm cô không thể nào la rầy cái cậu cấp dưới này được.
Khi lái đến chỗ trực, Mã Phi chẳng biết từ khi nào đã ngồi ở hàng ghế sau, khom người về phía trước hỏi cô: " Chị có vẻ rất ghét anh Thiên nhỉ".
"Đương nhiên!" - Minh Liên trả lời một cách rất dứt khoát, Minh Liên và chàng trai tên Thiên kia đã không đội trời chung từ khi còn là sinh viên trường đại học. Bất cứ việc gì, cái gì hai người họ luôn ganh đua đầy kịch tính nhưng lúc nào cô cũng thua anh ta một "Tí xíu". Đến cả chuỗi bắt tội phạm, tên Thiên đó cũng đang ngang bằng cô. Vì thế Minh Liên rất mong muốn phải bắt được một tên nữa để chính thức vượt mặt hắn ta.
Đang suy nghĩ vẫn vơ thì một lời nhắn từ trụ sở truyền đến: "Phát hiện cướp ngân hàng tại đường DT744, yêu cầu các đồng chí lập tức đến đó hổ trợ cảnh sát địa phương". Khi chỉ nghe đến tên đường, Minh Liên liền cho nổ máy, bật đèn báo, nhấn ga chạy đi tăng tốc như không muốn bỏ lỡ cơ hội. Mã Phi thì đang chuẩn bị ăn bánh tráng trộn phía sau thì bị cô làm bất ngờ mà lộn tung đến chóng mặt.
Tiếng còi hú khắp các nẻo đường, từng chiếc ô tô tránh đường cho cô chạy qua. Khi vừa đến ngân hàng, cô đã gài đạn súng, chuẩn bị rất sẵn sàng. Minh Liên quay về phía sau định gọi thì thấy cậu Mã đang loay hoay với bịch bánh tráng văng tung toé khắc xe.
"Còn không mau chuẩn bị! Ở đó mà ăn với chả uống!" - Minh Liên nhanh chóng rời xe tiến đến xem tình hình.
"Chờ em với!" - Cậu Mã sau khi chật vật liền đẩy cửa xe chạy theo nhưng cậu không hề biết rằng, chiếc túi bánh tráng đã úp lên cái nón của cậu lúc nào không hay biết.
Updated 126 Episodes
Comments
Vũ Kim Anh Trần
......
2024-10-24
0
kiwwy
.
2024-10-22
0
Quế Nguyệt
mở đầu hay quá, ủng hộ tg/Smile//Smile/
2024-10-21
0