Máy bay cũng đã đáp xuống sân bay ở Anh Quốc, ba cô vội vã đánh thức cô từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại. Vũ Đồng ngáp ngắn ngáp dài thức giấc, cô chạm vào phần bụng nhô ra một chút của mình khẽ mỉm cười.
“ Không phải giấc mơ… “ Thấy con gái vẻ mặt thất thần mỉm cười, ông nhẹ nhàng nói: “ Con mau tỉnh lại đi! Chúng ta đến nơi rồi. “
Cô chợt tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, bước xuống máy bay. Một làn gió lớn thổi đến khiến tóc cô tung bay trong gió, trước mắt là một đoàn vệ sĩ đang xếp hàng cúi đầu chào cô.
Đứng đầu là một người con gái cũng tầm 10 mấy mặc một bộ đồ học sinh đang đứng chờ đợi, vừa thấy ông đi ra cô gái đó liền chạy đến ôm ông.
“ Cha về rồi!... “ Nói xong cô gái đó lại nhìn cô ánh mắt khó chịu nói: “ Cha đây là muốn tìm mẹ kế cho con sao?. “
Ông liền bật cười lớn xoa đầu em nói: “ Chẳng phải con đang mong chờ chị gái về sao? Nhìn chị như thế mà con nói cha tìm mẹ kế cho con à?. “
Nghe ông nói xong em cũng đờ người ra nhìn chăm chăm vào Vũ Đồng ngại ngùng đủ thứ, thấy cô em này nhìn mình ngại ngùng cô chợt phì cười. Ông cũng nói tiếp: “ Đây là chị con Vũ Đồng vừa ly hôn đồng thời con được làm dì rồi. “
Tin vui lần lượt ập đến khiến em cũng chẳng thể tin nổi, vừa có chỉ gái vừa có cháu luôn rồi. Em vui như muốn mở hội bỏ rơi người cha của mình đi đến kéo chị gái.
“ Chào chị! Em là Ngọc My sau này sẽ là đứa em gái dễ thương nhất vũ trụ của chị. “ Vũ Đồng phì cười đáp: “ Mong sau này em gái giúp chị nhiều hơn nhé. “
Hai chị em cùng nhau cười cười nói nói đến cha của mình cũng bỏ rơi khiến ông tủi thân vô cùng, Alan đứng bên cạnh nhìn vị Boss cao cao tại thượng này mà cười không ngớt.
Sau một màn chị em tình thương mến thương cả nhà cùng lên chiếc xe hơi sang trọng rồi xuất phát đến căn cứ của tổ chức, đi qua các ngôi nhà cùng với các quán cà phê được bài trí xinh đẹp nhưng cô lại một mạch chẳng để tâm chỉ chăm chăm xoa chiếc bụng nhỏ.
Ngọc My nhìn thấy chị mình đang trầm tư suy nghĩ một cái gì, em ngồi xịch lại gần cô rồi hỏi: “ Chị ơi… sau này chị sinh em bé xong thì cho em bế được không?. “
Nhìn cô em gái dễ thương trước mắt thì làm sao cô từ chối cho được nhỉ? Vũ Đồng gật đầu chấp thuận, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc vàng óng xoăn nhẹ của em.
“ Boss! Hình như có kẻ phục kích. “ Nghe xong câu này ông liền nhíu mày rút khẩu súng từ trong túi áo, ánh mắt đảo quanh cảnh giác, Ngọc My vội rút cặp súng trong cặp ra để bảo vệ cô.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc, chợt một chiếc xe màu đen chạy đến chắn trước chiếc xe của gia đình cô. Từ trên xe là mấy người mặc áo đen có vẻ là kẻ thù của cha cô tìm đến, một tiếng súng vừa vang lên khiến Alan phải dừng xe lại.
Cả 4 người núp đằng sau chiếc xe lớn, Ngọc My vội rút điện thoại ra bật định vị gọi cứu trợ. Bên kia ước chừng cũng tầm 50 người, tiếng súng vang lên liên tục không ngừng còn Alan cùng mọi người chật vật chống chả.
Tầm được một lúc từ trên trời là những chiếc trực thăng bay liên tục nả đạn về phía bên kia, nhận định được là cứu trợ mọi người đều thở phào. Ngọc My lo lắng cho cô liền đặt trên tay cô khẩu súng để phòng thủ, khi đang chuẩn bị kên trực thăng thì một tên đã đứng dậy chỉa súng đến chỗ ông.
Thấy cha mình gặp nguy hiểm cô không nghĩ nhiều liền dùng khẩu súng em đưa cho bắn chết hắn ta trong sự ngạc nhiên của mọi người. Cô nhìn lại bàn tay của mình… cô sợ hãi… sợ hãi chính mình.
Thế mà cô lại giết chết người rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng đã 5 năm sau khi cô đến Anh Quốc, vào 4 năm trước cô thành công sinh ra một cặp song sinh nam. Đứa bé sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của ông ngoại cùng với dì và các cấp dưới của ông.
3 tháng sau khi sinh xong cô tham gia vào cuộc huấn luyện của tổ chức được chính tay ông dạy dỗ, cùng với Ngọc My đi làm nhiệm vụ nhiều lần. Nhưng không vì thế mà cô bỏ rơi con của mình, Vũ Đồng gửi cho cha chăm sóc mỗi lần làm nhiệm vụ về cô đều đến thăm các con của mình.
Cho đến bây giờ chúng cũng đã 4 tuổi, chúng rất thông minh có lẽ là thừa hưởng từ ba của chúng chăng. Các con của cô rất hiểu chuyện mặc dù thắc mắc cha mình là ai nhưng chúng biết nếu hỏi mẹ chúng sẽ buồn.
Sau một buổi làm nhiệm vụ mệt mỏi, cô lái chiếc xe riêng của mình đằng sau là Ngọc My chạy về nhà.
“ Mệt quá đi! Nhiệm vụ gì mà nhiều thế không biết. “ Vũ Đồng dừng xe lại cười trừ nói: “ Dù gì cũng là nhiệm vụ cuối cùng rồi chúng ta có thể thoải mái vui chơi rồi. “
Nghe thế hai mắt Ngọc My sáng bừng, em vui vẻ đi vào trong. Vừa vào đập vào mắt Ngọc My là hai cục bông nhỏ đang chơi đồ hàng, trên tay còn có những viên đá quý mà mẹ chúng vừa tậu về trang trí nhà nữa.
Vừa nghe tiếng mở cửa chúng liền quay qua, gương mặt vui vẻ nói: “ Mừng mẹ với dì về nhà. “
Vừa nhìn thấy hai cục bông nhỏ nhà mình gương mặt cô tức khắc tươi tắn lao đến ôm 2 nhóc vào lòng: “ Mẹ về rồi đây! Nhớ hai cục cưng quá. “
“ Người mẹ toàn mồ hôi không đừng có ôm con. “ Mặc dù lời nói xa cách nhưng biểu cảm của cậu bé ngược lại, hai má phiếm hồng ngại ngùng trong đôi mắt còn có chút hạnh phúc. “
“ Ngọc Phong! Em nói thế là sao? Mẹ đi làm về mệt lắm chứ bộ. “ Ngọc Minh gương mặt giận dỗi nói.
Vũ Đồng cũng chỉ có thể cười trừ với hai nhóc con nhà mình, Ngọc Phong như là một bản sao tí hon của Trương Thẩm Vũ vậy còn cục bông nhỏ Ngọc Minh lại thông minh, hoạt bát, đáng yêu y chang với cô em gái Ngọc My của cô đây.
“ Ai da hai đứa nhóc quan tâm mẹ mà quên mất người dì này rồi a… “ Ngọc MY làm điệu bộ buồn bã ngồi một góc vẽ vòng tròn.
Ngọc Minh chợt cảm thấy có chút áy náy, cậu nhóc đi đến gần Ngọc My ôm chầm lấy em tươi cười nói: “ Con có quên dì đâu mà. “
“ Dì đúng là mít ướt mà. “ Mặc dù cậu nhóc Ngọc Phong nói là thế nhưng lại đi đến ôm lấy Ngọc My, gương mặt có vài vệt hồng khiến em cũng phải bật cười.
“ Dì… Dì cười cái gì chứ? “ Nhìn con trai khẩu xà tâm phật của mình cô cũng chẳng nói nổi, cả một nhà cứ thế mà vui đùa cười nói với nhau.
“ A! Con có chuẩn bị thức ăn cho mẹ và dì nè. “ Ngọc Minh nhanh tay kéo hai người chạy vào trong bếp đi theo sau là Ngọc Phong mở miệng trách: “ Đúng là trẻ con. “
Nghe em trai nói mình trẻ con, Ngọc Minh không phục mà đáp trả: “ Em chẳng phải cũng là trẻ con hay sao mà nói anh. “
“ Em không chấp anh. “
Chẳng thể nói nổi với hai đứa con của mình, Vũ Đồng cười trừ rồi mau chóng can ngăn cuộc gây lộn xảy ra lần nữa.
“ Được rồi không cãi nhau nữa chúng ta mau ngồi xuống ăn lẩu nào. “ Ngọc Phong hừ một cái rồi vào bàn ngồi còn cậu nhóc Ngọc Minh kia ngồi xuống ánh mắt không ngừng liếc em trai mình giận dỗi phồng má.
Hai vị người lớn đang ngồi ở đây cũng bó tay với hai anh em như chó mèo này, cả nhà cùng nhau ăn lẩu trong tiếng cười thì từ bên ngoài một tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc Cốc!
“ Để em ra mở cửa. “ Nói rồi Ngọc My ra ngoài mở cửa, chợt từ ngoài phát ra tiếng hét lớn của em: “ A!. “
Nghe thấy tiếng hét cô vội vã chạy ra đập vào mắt cô là cảnh tượng Ngọc My nằm dưới đất cười lăn cười bò, còn Alan gương mặt chán đời nhìn Ngọc My.
“ Há há sao lại in một dấu tay ngay mặt rồi?. “ Alan gương mặt trầm tư nói: “ Hôm nay là sinh nhật của em ấy… tôi tặng cho em ấy một chiếc vòng tay rồi bị cô ấy cho một cái tát chia tay vì tôi nghèo. “
Nói rồi anh lôi ra chiếc vòng tay anh tặng cho bạn gái cho 2 người xem, vừa nhìn chiếc vòng cô và em cũng thầm cảm thán. Cô bạn gái đó của anh đúng là không có mắt nhìn, chiếc vòng này bán ra thị trường cùng là 3000 USD thế mà lại không cần.
Alan thở dài rồi nói: “ Tôi phải theo đuổi lại em ấy mới được. “
Câu nói này của anh khiến cho Ngọc My trầm mặc, anh chẳng để tâm đến mà vào trong chơi cùng với hai cục bông nhỏ. Nhìn em gái mình có vẻ không vui lắm cô lên tiếng: “ Được rồi đừng buồn nữa… chị nghĩ cậu ta sẽ đáp trả mà. “
Em cúi đầu nói thầm thì gì đó: “ Anh ấy đã biết rồi… chỉ là không muốn đáp lại em mà thôi. “
Vũ Đồng vỗ nhẹ vai em rồi kéo em vào trong cùng ngồi anh, Ngọc My cùng Alan ngồi cạnh nhau nhưng có vẻ hơi…
Thấy dì của mình thích chú Alan rất nhiều hai cậu nhóc tính bày ra một kế giúp cả hai đến với nhau, thấy hai cậu nhóc nhà mình như đang bày kế gì cô liền thở dài kêu mọi người ăn.
Trong lúc ăn thì Ngọc My không ngừng nhìn qua phía của Alan, đôi mắt thấm buồn bã nhưng rồi lại biến mất tập chung vào món lẩu trước mắt.
Bữa ăn nhanh chóng xong xuôi cô cùng với Ngọc My vào trong rửa chén bát còn Alan cùng hai đứa nhỏ thì ra phòng khách chơi game với nhau. Hai chị em vừa rửa bát vừa tâm sự, thấy em gái mình có vẻ có tâm sự cô không ngần ngợi hỏi.
“ Em có tâm sự sao?. “ Động tác rửa chén của em lập tức khựng lại một lúc rồi tiếp tục, em đáp: “ Vâng ạ… em với anh ấy quen nhau cũng đã 8 năm nhưng mãi em vẫn chẳng thể cùng anh ấy sánh vai… “
Thấy em gái buồn bã cô dịu dàng trấn an em rồi cả hai chị em cùng cười nói phớt lờ đi những chuyện buồn mà Ngọc My đang vướng bận.
Từ đằng xa Alan dựa vào tường đã nghe hết những cuộc đối thoại của hai chị em, ban đầu anh chỉ tính đi vào lấy bánh cho Ngọc Minh nhưng vô tình lại nghe thấy...
Updated 58 Episodes
Comments
Eri-chan
mong rằng chúng sẽ ko bị yếu sinh lý như ba:))
2022-06-20
3
•Erine_
Tình tiết phát triển nhanh quá vậy?
2022-04-19
3