Chương 18: Cậu động lòng rồi?

Tiêu Cảnh có lẽ đặc biệt đến góp vui, thế nên khi hai người trò chuyện với nhau, chốc chốc anh ta lại nhắc tới đám cưới sắp tới của mình. Trên bàn ăn bày đầy ắp rượu các loại. Nặng có nhẹ có. Hách Liên Tề rất ít khi uống rượu. Lần gần đây nhất anh uống say chính là vào đêm tân hôn của anh và cô.

Ly rượu trước mặt không hề nhỏ, từ đầu tới cuối anh chỉ nhấp một ngụm, không giống như Tiêu Cảnh, ly nào cũng cạn sạch. Tửu lượng Sở Nhan không tốt nên cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Đột nhiên, Tiêu Cảnh đích thân rót đầy ly rượu, sau đó đưa cho Sở Nhan rồi cất giọng trầm ấm nói:

- Đám cưới của hai người tôi không tham dự được. Ly này xem như tôi chúc bù vậy.

Sở Nhan nghe vậy liền nhận lấy ly rượu rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch. Tiêu Cảnh vốn tưởng cô chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, anh ta không ngờ cô lại thoải mái đến vậy. Sau khi không ngừng cất lời ngợi khen, Tiêu Cảnh cũng uống cạn ly của mình.

Khi rượu tràn vào cổ họng, rồi từ cổ họng chảy xuống dạ dày, cảm giác cay nồng dữ dội nhanh chóng bùng nổ trong cơ thể Sở Nhan. Lại có một người đàn ông đứng lên, bước tới chỗ Hách Liên Tề cười hào sảng:

- Tôi cũng chúc tổng giám đốc và phu nhân đây bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

Hách Liên Tề khó xử lắc đầu mỉm cười. Khi Sở Nhan đang chuẩn bị bấm bụng uống cạn thì ly rượu trong tay đã bị người đàn ông bên cạnh cướp lấy từ lúc nào. Cô ngẩn ra, quay sang nhìn Hách Liên Tề. Anh không nhìn cô, chỉ cầm ly rượu của cô lên ra hiệu với người đàn ông đối diện, mỉm cười:

- Lời chúc của trưởng phòng Diêu, tôi xin nhận.

Hách Liên Tề thật sự đã uống cạn. Lúc uống xong, anh quay sang vỗ nhẹ vào vai Sở Nhan rồi liếc mắt về phía cái ghế, ra hiệu cho cô mau ngồi đi. Sở Nhan theo ý anh ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chỉ có điều, khi cô nghe Hách Liên Tề nói những câu đó với trưởng phòng Diêu thì có một cảm xúc khác lạ bỗng trào dâng trong lòng, không biết có phải do men rượu gây rối không. Sở Nhan chỉ cảm thấy lồng ngực có hàng trăm ngàn cảm xúc cuộn thành một bọc, có chút hồi hộp.

Trước khi ra về, Sở Nhan còn loáng thoáng nghe thấy Tiêu Cảnh hỏi Hách Liên Tề:

- Cậu động lòng rồi?

Hách Liên Tề chỉ im lặng không trả lời. Tiêu Cảnh cũng không làm khó anh nữa, quay lưng rời đi. Bữa tiệc được tổ chức tới tận 12 giờ đêm mới kết thúc, ai nấy đều say mèm, đi lại lảo đảo.

...----------------...

Sau khi trở về nhà, vừa bước vào trong phòng, Sở Nhan đã nằm vật ra giường ngay lập tức. Cô nhắm chặt mắt, gò má đỏ ửng lên. Hách Liên Tề đứng bên cạnh giường quan sát rất lâu. Không biết cô đã ngủ hay vẫn tỉnh, chỉ cảm thấy cả người cô toàn mùi rượu.

- Này. Cô không qua lầu Tây với Cẩm Nhi à?

Sở dĩ Hách Liên Tề hỏi vậy là vì suốt nửa năm trời, Sở Nhan chưa bao giờ qua đêm trong phòng cưới của họ. Mỗi khi muốn nghỉ ngơi cô đều sang chỗ bé con.

Anh vào nhà tắm mang theo một chiếc khăn mặt ướt ra, ngồi xuống bên cạnh giường, lau mặt cho cô. Có lẽ do chiếc khăn hơi lạnh đã kích thích Sở Nhan khiến cô có chút phản ứng, lẩm bẩm một câu.

- Anh! Đừng đi mà.

Hách Liên Tề không biết “anh” mà cô gọi là ai. Chỉ im lặng lau mặt cho cô xong sau đó đặt chiếc khăn mặt sang một bên, nhíu mày nhìn chằm chằm người con gái trên giường. Chí ít cũng phải thay quần áo ngủ mới thoải mái chứ. Hách Liên Tề định đi lại lay người Sở Nhan thì cô bỗng ngồi bật dậy, đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh một lúc lâu, cất giọng uể oải nói:

- Hách Liên Tề! Tôi là gì của anh?

Hách Liên Tề nhất thời không biết phải trả lời sao, bèn ậm ừ nói một câu cho qua:

- Là vợ trên danh nghĩa của tôi.

Sở Nhan bật cười khi nghe câu trả lời của anh. Cười đến chảy cả nước mắt. Rốt cuộc cũng chỉ là trên danh nghĩa. Cô đưa đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt, mệt mỏi buông một câu:

- Nếu như tôi không xem anh là chồng trên danh nghĩa thì sao?

Câu nói của Sở Nhan khiến Hách Liên Tề ngạc nhiên vô cùng, anh nghi hoặc nhìn cô.

- Ý cô là sao?

Sở Nhan khẽ thở dài:

- Phải làm sao đây? Hình như… tôi yêu anh mất rồi.

Hách Liên Tề cảm thấy mình như người vừa bị ném vào hố bom, toàn thân chấn động, kinh hách nhìn cô gái đang say trước mắt. Sở Nhan không cho Hách Liên Tề thời gian định thần, cô nhào đến đẩy anh ngã xuống giường sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Xong xuôi, cô mới nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Tề, nói rõ ràng từng chữ:

- Hách Liên Tề. Tôi yêu anh là sự thật. Không thể thay đổi. Nhưng mà anh yên tâm. Tôi không phải loại phụ nữ bám lấy đàn ông không buông. Sau khi hết hạn hợp đồng, tôi sẽ lập tức rời khỏi. Đến lúc đó. Anh… đừng có mà đuổi theo giữ tôi lại đấy.

Dứt lời, Sở Nhan lồm cồm ngồi dậy, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng vì men rượu của cô. Hách Liên Tề tất nhiên là nhìn thấy hết thảy, sự bất lực của cô, sự mệt mỏi của cô và cả… sự chân thành của cô.

Nhưng anh có thể làm gì đây? Hai người từ khi sinh ra đã định sẵn là không bao giờ có được kết cục tốt đẹp. Thế nhưng anh vẫn không kìm được lòng mà quan tâm cô. Hách Liên Tề cảm thấy bản thân thật ích kỷ, hèn nhát khi đứng trước tình yêu. Anh không thể toàn tâm toàn ý yêu cô nhưng cũng không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác có được vinh hạnh này.

Chẳng mấy chốc, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Trong gương, tư thế khêu gợi của người con gái bị hơi nước che mờ. Sở Nhan đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh dội lên cơ thể cô tê buốt. Chỉ có như vậy cô mới có thể lấy lại sự tỉnh táo của mình. Giọt nước men theo xương quai xanh của cô, đọng lại trước hai đóa hoa trên đỉnh núi cao vút rồi lại trượt xuống chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, vỗ về nhẹ nhàng đôi chân dài miên man.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột ngột bật mở. Liền đó, bóng một người đàn ông cao lớn xông vào, bước chân có phần xiêu vẹo. Sở Nhan nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại. Trong phút chốc, ánh mắt của hai người chạm nhau. Ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng của người con gái phá tan sự tĩnh mịch của đêm khuya. Cũng may là mỗi căn phòng trong biệt thự nhà Hách Liên đều cách âm rất tốt nên không ai nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Sở Nhan.

Ông trời thật trêu ngươi, có vẻ như không nỡ nhìn thấy đôi trẻ chia xa nên đã dày công sắp xếp một màn này. Ban nãy, nhìn thấy Sở Nhan ra khỏi phòng ngủ, Hách Liên Tề cứ tưởng cô đã sang lầu Tây với Cẩm Nhi rồi. Anh ngàn vạn lần không ngờ cô lại vào phòng tắm. Cũng chính là bởi vì hệ thống cách âm của biệt thự tốt đến mức quá đáng nên Hách Liên Tề không hề nghe thấy tiếng nước chảy bên trong nên cứ thế xông vào.

Hot

Comments

Letitia

Letitia

quá chi là chất lượng

2022-05-04

3

Tịnh Hảo

Tịnh Hảo

chùi ui. màn dàn xếp này của ô trời chất lượng quá

2022-05-04

3

Toàn bộ
Chapter
1 Thông báo [Quan trọng]
2 Chương 1: Ác mộng
3 Chương 2: Con gái của sát nhân.
4 Chương 3: Gặp lại
5 Chương 4: Ép hôn
6 Chương 5: Hôn lễ chắp vá
7 Chương 6: Không được gọi mẹ
8 Chương 7: Đừng gọi tôi là anh
9 Chương 8: Tôi không có hứng thú với trẻ con
10 Chương 9: Đã để em phải đợi lâu rồi
11 Chương 10: Hách Liên Tề! Anh là tên khốn nạn
12 Chương 11: Giết chủ cướp hoa [18+]
13 Chương 12: Venice - nơi tình yêu bắt đầu
14 Chương 13: Tuyệt đối đừng mở cửa
15 Chương 14: Ngàn cân treo sợi tóc
16 Chương 15: Thoát chết trong gang tấc
17 Chương 16: Tiệc mừng
18 Chương 17: Bà nội tiểu tam cũng phải quỳ
19 Chương 18: Cậu động lòng rồi?
20 Chương 19: Tôi cũng như em
21 Chương 20: Chuối của em đó. Có muốn nếm thử không? [18+]
22 Chương 21: Một lần không đủ [18+]
23 Chương 22: Nghe anh kể chuyện xưa cũ
24 Chương 23: Vị khách đặc biệt
25 Chương 24: Mùi gì mà chua chua thế?
26 Chương 25: Tráo đổi
27 Chương 26: Ước có mẹ kề bên
28 Chương 27: Bà dì trễ hẹn
29 Chương 28: Lên hot search
30 Chương 29: Anh tin em
31 Chương 30: Mở đầu một bi kịch
32 Chương 31: Chúng ta ly hôn đi
33 Chương 32: Ai mới là thế thân của ai
34 Chương 33: Cõng em đoạn đường cuối cùng
35 Chương 34: Bắt cóc (thượng)
36 Chương 35: Bắt cóc (trung)
37 Chương 36: Bắt cóc (hạ)
38 Chương 37: Bỏ trốn
39 Chương 38: Ngửa bài
40 Chương 39: Bóng lưng quen thuộc
41 Chương 40: Quên Hách Liên Tề đi
42 Chương 41: Cảm giác xa lạ
43 Chương 42: Yêu đến phát điên
44 Chương 43: Đỏ tươi màu máu
45 Chương 44: Sống để trở về
46 Chương 45: Anh đã đến
47 Chương 46: Đối mặt tử thần
48 Chương 47: Đừng rời xa nhau
49 Chương 48: Anh em
50 Chương 49: Họp gia đình
51 Chương 50: Bất ngờ
52 Chương 51: Em dám yêu, anh dám giết
53 Chương 52: Muốn trở thành chồng em
54 Chương 53: Trao em "trái tim đại dương"
55 Chương 54: Anh sẽ là đôi mắt của em
56 Chương 55: Thắp lên tia sáng trong mắt em
57 Chương 56: Tranh cãi
58 Chương 57: Phát điên
59 Chương 58: Chẳng thể với tới cô
60 Chương 59: Sinh ly tử biệt, trùng phùng
61 Chương 60: Hạnh phúc giản đơn
62 Đôi Lời Muốn Nói
Chapter

Updated 62 Episodes

1
Thông báo [Quan trọng]
2
Chương 1: Ác mộng
3
Chương 2: Con gái của sát nhân.
4
Chương 3: Gặp lại
5
Chương 4: Ép hôn
6
Chương 5: Hôn lễ chắp vá
7
Chương 6: Không được gọi mẹ
8
Chương 7: Đừng gọi tôi là anh
9
Chương 8: Tôi không có hứng thú với trẻ con
10
Chương 9: Đã để em phải đợi lâu rồi
11
Chương 10: Hách Liên Tề! Anh là tên khốn nạn
12
Chương 11: Giết chủ cướp hoa [18+]
13
Chương 12: Venice - nơi tình yêu bắt đầu
14
Chương 13: Tuyệt đối đừng mở cửa
15
Chương 14: Ngàn cân treo sợi tóc
16
Chương 15: Thoát chết trong gang tấc
17
Chương 16: Tiệc mừng
18
Chương 17: Bà nội tiểu tam cũng phải quỳ
19
Chương 18: Cậu động lòng rồi?
20
Chương 19: Tôi cũng như em
21
Chương 20: Chuối của em đó. Có muốn nếm thử không? [18+]
22
Chương 21: Một lần không đủ [18+]
23
Chương 22: Nghe anh kể chuyện xưa cũ
24
Chương 23: Vị khách đặc biệt
25
Chương 24: Mùi gì mà chua chua thế?
26
Chương 25: Tráo đổi
27
Chương 26: Ước có mẹ kề bên
28
Chương 27: Bà dì trễ hẹn
29
Chương 28: Lên hot search
30
Chương 29: Anh tin em
31
Chương 30: Mở đầu một bi kịch
32
Chương 31: Chúng ta ly hôn đi
33
Chương 32: Ai mới là thế thân của ai
34
Chương 33: Cõng em đoạn đường cuối cùng
35
Chương 34: Bắt cóc (thượng)
36
Chương 35: Bắt cóc (trung)
37
Chương 36: Bắt cóc (hạ)
38
Chương 37: Bỏ trốn
39
Chương 38: Ngửa bài
40
Chương 39: Bóng lưng quen thuộc
41
Chương 40: Quên Hách Liên Tề đi
42
Chương 41: Cảm giác xa lạ
43
Chương 42: Yêu đến phát điên
44
Chương 43: Đỏ tươi màu máu
45
Chương 44: Sống để trở về
46
Chương 45: Anh đã đến
47
Chương 46: Đối mặt tử thần
48
Chương 47: Đừng rời xa nhau
49
Chương 48: Anh em
50
Chương 49: Họp gia đình
51
Chương 50: Bất ngờ
52
Chương 51: Em dám yêu, anh dám giết
53
Chương 52: Muốn trở thành chồng em
54
Chương 53: Trao em "trái tim đại dương"
55
Chương 54: Anh sẽ là đôi mắt của em
56
Chương 55: Thắp lên tia sáng trong mắt em
57
Chương 56: Tranh cãi
58
Chương 57: Phát điên
59
Chương 58: Chẳng thể với tới cô
60
Chương 59: Sinh ly tử biệt, trùng phùng
61
Chương 60: Hạnh phúc giản đơn
62
Đôi Lời Muốn Nói

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play