Hai tiếng sau, Phó Viễn Hành từ phòng hội đồng đi ra. Trợ lí Hà đã sớm quay về văn phòng riêng của mình để ôm đồm công việc.
Thang máy di động tới tầng một trăm, người đàn ông đẹp trai với khí thế lẫy lừng tựa một vị vua thong thả, lững thững bước ra ngoài, rồi lại bước từng bước tới trước văn phòng Tổng giám đốc.
Trước khi mở cửa văn phòng, tầm mắt hờ hững của anh liếc qua cô thư kí đang đứng canh ngoài cửa: "Cô ấy có phàn nàn gì không?"
"Dạ..." Sắc mặt của thư kí hơi kì quái: "Ngu tiểu thư không có phàn nàn gì, thưa sếp. Chỉ là..."
"Chỉ là làm sao?"
"Sếp, tôi không biết nói thế nào? Chi bằng ngài vào xem đi ạ." Thư kí quẫn bách muốn chết, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành nghiêng người im lặng.
Toàn bộ cấp dưới của Phó Viễn Hành đều là những nhân vật tinh anh, chuyên nghiệp được đào tạo chuyên sâu. Và cô thư kí trước mặt này cũng thế, không chỉ năng lực tài giỏi mà phong cách làm việc cũng rất nghiêm chỉnh, nhưng rốt cuộc là điều gì phải khiến cho một người như vậy cảm thấy bối rối chứ?
Trong lòng nảy sinh đôi chút hiếu kì, Phó Viễn Hành không làm có làm khó cấp dưới, mở cửa đi vào.
Một khoảng không gian tràn ngập ánh sáng đập vào mắt anh, mày đen của người đàn ông khẽ nhíu lại.
Văn phòng làm việc của anh đặt ở tầng một trăm trong tòa nhà Phó thị, một vị trí đầy tầm cỡ, một vị trí mà chẳng mấy ai có thể với tới nổi. Trong văn phòng tổng tài có một bức tường làm bằng kính, vào ban ngày, Phó Viễn Hành thường sẽ dùng màn kéo xuống hòng chắn nắng. Mùa đông không phải là sẽ không có nắng, ở tầng thấp khả năng cao là nắng với không tới, nhưng ở cao tầng như một trăm, thì mùa đông có nắng ấm chiếu vào cũng không có gì là lạ.
Chỉ là ngay bây giờ, ngay lúc này, chiếc màn kéo trong phòng đã bị kéo lên, tia nắng ấm ban trưa nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng. Phó Viễn Hành đăm chiêu dõi mắt nhìn lên ghế sô pha, không thấy cô gái nhỏ đó đâu...
Tầm mắt anh vẫn tiếp tục tìm kiếm, và những lời nói kì quái củng dần dần lọt vào tai...
"Tớ nói cho cậu nghe, chiếc bình của cậu đẹp lắm đấy! Cậu cũng rất đẹp nữa."
"Nhà tớ cũng có các em bé mẫu đơn, các em ấy dễ thương lắm, tuy không có cái bình đẹp như cậu."
"Cậu nói sao cơ? Trước đây cậu cùng cây mẹ ở cùng bạn đất, về sau liền bị con người tác qua tác oái bắt rời xa mẹ sao? Thật đáng thương!"
Mỗi bông hoa đều thích phơi nắng, là phơi mình giữa cái nắng ấm nắng tươi, nắng vàng ngọt ngào dễ chịu. Và bông hoa Mẫu Đơn cũng vậy. Một phần cô không ưa gì mùa đông cũng là chỉ tại mùa đông không có nắng.
Thế nhưng ngay tại đây, trong văn phòng tổng tài của nam chính lại có nắng...
Thòm thèm quá, cô đành ôm bình mẫu đơn ngồi xuống đây phơi nắng cùng. Hừ, nếu không phải vì ở đây có nắng, Mẫu Đơn đã sớm phát hỏa lật bàn, chỉ chó đánh mèo với cô thư kí vô tội ngoài kia rồi.
Nắng đông so với nắng hạ còn khiến những bông hoa nhỏ cảm thấy khoan khoái hơn, nó không chói và khá là ấm áp giữa tiết trời đông giá như này. Thoắt cái, khoảng thời gian hai tiếng trôi qua như một cái chớp mắt...
Nghe tiếng, Mẫu Đơn nghiêng đầu, liền thấy Phó Viễn Hành đứng ở cửa vẻ mặt vô cảm nhìn mình, sau lưng còn là có cô thư kí với biểu cảm quái dị đằng sau. Mẫu Đơn không để tâm đến cái nhìn kì thị của người ngoài, thấy anh vào, cô bèn hân hoan từ nền đất lạnh băng đứng dậy.
Chạy đến bên anh, nụ cười dịu dàng lấy lòng quen thuộc bèn hiện ra. Mẫu Đơn lôi kéo Phó Viễn Hành cùng mình ra ghế sô pha ngồi...
Một điều khiến cô thư kí cảm thấy kinh ngạc là, sếp thế mà lại âm thầm lặng lẽ để cho cô gái đó kéo đi.
"Phó tiên sinh, ngài...ngài tới rồi."
Phó Viễn Hành không vội ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng ngượng nghịu của cô. Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn vào bình mẫu đơn cô được cô đặt dưới đất, rồi lại nhìn vào cái bàn khách trống không, trầm giọng hỏi.
"Em đang làm gì thế?"
"Chuyện là...Em đang một vai diễn cho một dự án mới."
"Vai diễn?"
"Đúng vậy." Mẫu Đơn hai mắt long lanh thơ ngây chớp chớp, đầu nhỏ dụi dụi vào bắp tay của Phó Viễn Hành, âm thanh mềm như bông: "Là một vai diễn về nhân vật hoa tiên với những người bạn của cô ấy. Nãy là em nhập vai quá đó."
Phó Viễn Hành liếc qua cô thư kí vẫn cẩn trọng đứng bên cửa: "Em nhập vai bao lâu?"
"Dạ..." Mẫu Đơn mặt không đỏ, tim không đập, thở không gấp, dưới sự truy xét của anh, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Từ lúc em đến đây tới giờ ạ. Phó tiên sinh, ngài thấy em diễn đạt không?"
Phó Viễn Hành gật đầu: "Nhập vai thế là tốt. Em diễn rất đạt."
Đạt đến nỗi thư kí của anh còn tưởng cô bị mắc bệnh tâm thần.
"Còn đứng đấy làm gì?" Đoạn, anh không vui nói với thư kí: "Đem bình hoa bê lên."
"Dạ sếp..." Cô thư kí lại một lần bối rối, nhanh chân tới cầm bình hoa.
Mẫu Đơn nhíu mày, lo lắng nói với cô ta: "Chị nhẹ nhàng chút."
"Dạ, thưa tiểu thư."
Hoàn thành bổn mệnh được giao phó, thư kí nhanh chóng lăn khỏi phòng, trong đầu thầm cảm thán. Con mắt chọn người yêu của ông chủ xem ra cũng không tồi, chỉ là cô gái đó cũng quá yêu nghề, diễn xuất cái là nhập vai đến hơn hai giờ đồng hồ miệt mài không ngừng nghỉ.
Một cái bóng đèn sáng chói đã không còn, Phó Viễn Hành lại cứ nhìn chằm chằm bình hoa trước mặt, Mẫu Đơn kéo kéo tay anh, làm nũng: "Phó tiên sinh, lâu lắm mới gặp ngài, ngài nhìn em đi chứ! Mấy cọng hoa đó còn đẹp hơn Mẫu Đơn em bên cạnh ngài sao?"
Nghe cô phàn nàn, ánh mắt anh lại rơi trên đầu cô: "Ồ, em đang oán trách tôi vô tâm?"
"Đâu có đâu, em làm sao nỡ lòng oán trách ngài chứ. Chỉ là...người ta rất nhớ ngài."
Một câu cuối, cô kéo dài âm giọng, năm phần e lệ dịu dàng, năm phần bẽn lẽn nhớ nhung, Phó Viễn Hành hồi tưởng lời nói của Hà Cảnh. Cô mỗi khi nhớ đến anh, lại không kiềm nổi sung sướng dưới đáy lòng.
Có lẽ do Ngu Mẫu Đơn quá đỗi ngoan...
Có lẽ do cô quá đỗi hiểu chuyện...
Lần đầu tiên, Phó Viễn Hành không hề nảy sinh cảm giác phiền phức khi đối diện với tấm chân thành của một người. Cụ thể hơn thì là lần đầu tiên sau khi anh ta chia tay Tô Y Nhiên...
"Bé ngoan..." Trái tim, ở một góc nào đó, như mềm mại hẳn đi. Bàn tay to của người đàn ông theo thói quen lại vuốt ve mái tóc dài của cô gái nhỏ.
Đây là một thói quen thành lệ đối với Phó Viễn Hành.
Hồi anh ta còn yêu đương với Tô Y Nhiên, nữ chính để tóc ngắn ngang vai. Và vì điều đó, anh ta chỉ có thể xoa đầu cô ta...
Thế nên có thể nói, Mẫu Đơn chính là thế thân tình nhân đầu tiên có mái tóc dài. Dần dần ở bên cô, Phó Viễn Hành đã dưỡng thành thói quen đối với mái tóc dài này, mỗi khi Mẫu Đơn dụi vào lòng anh, anh lại nhịn không nổi mà đùa nghịch những sợi tóc đen bóng tựa những sợi tơ lụa trơn mịn, thướt tha đó.
Mẫu Đơn được anh vỗ về cưng sủng, trong lòng núi lửa điên cuồng phun trào, ngoài mặt lại là thần sắc mãn nguyện hạnh phúc.
Đương lúc hai người đang ân ái thân mật, Phó tiên sinh bên cạnh cô đột nhiên đứng dậy, tới bên bàn làm việc, tâm tình thỏa mãn, anh ta nhẹ giọng trầm cười: "Có quà cho em."
Updated 84 Episodes
Comments
Tuyết Tư
Ha ha
2024-07-17
0
Su
tg ơi viết xong bộ này tg viết lại bộ 9 kiếp phiêu lạc chốn trần gian đi mà e nhớ bộ đấy mãi
2022-06-21
9
.
Hóng
2022-06-20
6