Đừng Khóc Vì Anh !!!
Tại kí túc xá của học viện sân khấu điện ảnh Đế Đô.
-Thư Di, cậu không về quê ăn Tết sao?
-H..Hả? À, ừm, nhà mình xa quá nên không tiện về, mình sẽ ở lại kí túc xá của trường!
-Hả, vậy có ổn không vậy, thân là con gái, ở đây một mình như vậy.....
Nhược Thư Di bật cười nhìn Lâm Khả Ái sốt sắng, cô lại gần nhéo hai cái bánh bao trên má:
-Ổn mà, ổn mà, còn không mau về đi, chuyến xe cuối cùng đi mất, là cậu khỏi về luôn đó!
Lâm Khả Ái đột nhiên nói:
-Hay là Tết năm nay tớ lại ở với cậu?
-Bà nội à, bà ở với tôi 3 lần Tết rồi đấy, còn muốn nữa à?
-Này, Thư Di, tớ có linh cảm rằng về nhà sẽ bị tống đi xem mắt!
-Dù sao cậu cũng chẳng trốn mãi được! _Thư Di bĩu môi.
Lâm Khả Ái lại ra vẻ tiền bối:
-Cậu mới đáng lo ấy, nhút nhát với sinh vật đực thế này, thì bao giờ tớ mới được bồng cháu đây, haizz...
Mặt Nhược Thư Di đỏ bừng như lửa, hét lớn:
-Đồ qủy, còn không mau đi!
Lâm Khả Ái lè lưỡi, sau lại hôn gió:
-Chụt chụt, tạm biệt tình yêu của chị, đợi qua Tết chị sẽ về làm thịt em!!
-.....
Cho tới cánh cửa đóng lại, sự yên tĩnh đến cô quạnh bao phủ toàn căn phòng.
Nhược Thư Di mỉm cười chua chát, gia đình sao? Ai mà không muốn về cái nơi ấm áp đó chứ? Nhưng sự ấm áp ấy đã rời khỏi cô từ ba năm trước rồi. Cha mẹ cô đã nắm tay rời khỏi cô từ vụ tai nạn ba năm trước rồi, toàn bộ số gia sản còn lại được nhường cho người bác họ, cô cũng đến nhà bác cùng đống gia sản kếch sù đó. Ở nơi đó chẳng hề ấm áp như nơi có ba mẹ cô, anh họ Lăng Kiên đáng sợ, chị họ Lăng Tuyết và hai bác Lăng hình như họ không thích cô. Cũng phải, đột nhiên có người dọn đến nhà mình ở, họ sao thoải mái được, thế nên cô vẫn nên ở đây thì hơn!
Nhược Thư Di lấy chiếc áo khoác treo trên móc, mở cửa, làn gió giá buốt ập vào người, cô yêu mùa đông, cô yêu cái lạnh bởi cô mong rằng sau này sẽ có ai đó nguyện cùng cô sưởi ấm để đi qua hết mùa đông giá rét này, như vậy thật ấm áp biết bao nhiêu!
Sân trường chẳng có ai, có lẽ giờ này họ đều đã về nhà cả rồi, đều quây quần trên bàn ăn với đồ ăn ấm nóng, nhắc tới đồ ăn mới nhớ, hình như cô chưa ăn gì từ sáng nay, nhưng tiền chẳng còn nhiều, thôi dành bụng tới sáng mai vậy.
Đang thoải mái rào bước trên sân vận động thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng động kì quái ở bụi rập đằng kia, cô chậm rãi tiến đến nơi phát ra âm thanh:
-A ...ân... anh nhẹ thôi, a ...a...em sắp....
-Sao đã tới rồi, tôi còn chưa được...
-A... a... em...
Nhược Thư Di mặt tái mét, họ đang làm gì vậy, thật dơ bẩn, ngay tại trường học mà họ cũng làm được, một mùi vị khó tả xộc vào mũi, cô xoay người bỏ chạy, trớ trêu một cành củi khô đột nhiên lại nằm chềnh ềnh ở lối đi...
Tách...
Trong bụi rậm, tiếng rên rỉ im bặt, thay vào đó âm thanh lạnh lùng quát lên:
-Ai, ai ở đó??
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, chạy ra, còn Thư Di chỉ biết luống cuống đứng đấy, chân cô chẳng thể đi được, hay nói cách khác cô sợ quá tới mức chẳng nhấc chân nổi. Dưới ánh trăng, cô gái lạ mặt cứ đứng đó, cô không nổi bật đến chói mắt như những đứa con gái khác, mà mang vẻ đẹp lặng lẽ, có phần nhu nhược làm người ta thương cảm không thôi, người cô đang run nhè nhẹ....
-Aaaaaaaaaaaaa!
Tiếng hét lớn của cô gái làm đứt phăng mạch suy nghĩ của Du Minh, chưa kịp phản ứng thì cô gái hét lớn:
-Q...Quần..Quần...,sao anh không mặc quần vào hả?
Nhược Thư Di chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy, tại sao cô có thể nhìn thấy cái vật của đàn ông đã vậy còn ngoại cỡ nữa chứ, ôi chúa ơi!
Du Minh thản nhiên nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cô gái, hắn nhếch môi:
-A, làm tình mà mặc quần thì làm thế nào? Cô nói xem?
Nhược Thư Di lúc này đã xoay người về phía khác, chợt cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của tên biến thái kia:
-Cô có muốn chơi 3p không?
Nhược Thư Di ngớ người hỏi ngược:
-3p là gì?
Du Minh áp sát người, khiến cô lùi về phía sau:
-Muốn biết hả?
Hắn kéo Thư Di vào trong bụi, tay lần sờ vào áo cô, cô hoảng sợ hét toáng lên, dùng hết sức bình sinh để giằng tay khỏi hắn, cô chạy, chỉ biết chạy và chạy.... chạy ra tận đường lớn từ khi nào không hay chợt va mạnh vào ai đó, cô ngẩng mặt lên thì thấy một khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng đang nhìn lại cô, đôi môi mỏng khẽ nói:
-Không sao chứ?
Pháo hoa trên trời nổ đùng đoàng át đi tiếng nói của anh ta, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được từng câu, từng chữ.
Không sao chứ?...
Câu nói rất đỗi lạnh nhạt này khiến cô an ủi được phần nào sự cô độc vào đêm giao thừa này. Vừa đói, vừa mệt lại sợ hãi cô run lên, sau đó bật khóc, tiếng khóc xé lòng khiến ai qua đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Mạc Khang Dụ sau cùng đành phải ôm luôn cô vào lòng. Thư Di lần đầu tiên được ôm bởi người đàn ông nhưng cũng không cảm thấy quá bài xích.
Trên chiếc Lambogini đen, chàng trai đang lái xe liếc nhìn cô gái mệt mỏi ngủ ở ghế sau qua gương chiếu hậu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên:
-Thiếu gia, thuộc hạ đã tra được, cô gái đó là con gái duy nhất của Nhược gia, nhưng sau đó Nhược gia đã xảy ra chuyện, giờ Lăng gia đang nắm giữ toàn bộ số tài sản Nhược gia, tiểu thư Nhược gia cũng do Lăng gia giám hộ, tuy nhiên đã 4 năm chưa từng về nhà.
Người đàn ông nham hiểm nhếch môi:
-A...con gái Nhược gia sao?
-Tiếp tục tra kĩ lưỡng về Lăng gia...
-Vâng! Thưa thiếu gia!
Mạc Khang Dụ lại hướng mắt về người phía sau:
-Đường đường là người thừa kế duy nhất của một gia tộc danh giá bậc nhất nay lại bị coi như một kẻ ở nhờ không hơn không kém, vậy mà vẫn còn có thể có thể sống như vậy vô tư như vậy, không biết là nên nói cô ngây thơ hay ngu ngốc nữa! Thật tò mò không biết cảm giác khi chơi cô sẽ thế nào đây, tiểu thư Nhược gia hết thời. Hahaha!!!
Chiếc xe phóng vụt đi trên con đường vắng tanh.
Updated 76 Episodes
Comments
Thuy Lieu Doan
hả
2023-07-20
0
wibu
Hayyyyyyy
2021-06-17
0
bơ..!
.......
2021-04-28
2