[ Đồng Nhân Pokemon ] Tớ Không Có Dũng Khí

[ Đồng Nhân Pokemon ] Tớ Không Có Dũng Khí

1.

Trung tâm Pokemon thành phố Miare - Vùng Kalos

" Trung tâm Pokemon xin chào đón bạn!"

Cửa trung tâm Pokemon mở ra, một cô gái cao ráo bước vào trên vai cô ấy có một con Pikachu đứng trên đó không ngừng nghịch chiếc khuyên tai.

" Phiền em chăm sóc các cậu ấy giúp tôi nhé!"

Bế Pikachu từ trên vai xuống, cô gái lấy bóng Pokemon của mình đưa cho y tá Joy chăm sóc. Khẽ xoa đầu Pikachu, cô gái nở nụ cười trấn an.

" Pikachu phải ngoan đấy nhé, nếu không ngoan thì Satoshi sẽ buồn lắm đấy. Đợi bé kiểm tra xong thì chúng ta đi mua bánh về cho cậu ấy nhé!"

" Pika!"

Thiếu niên tóc đen ngồi trên băng ghế gần đó nghe được tên Satoshi thì không khỏi giật mình ngước đầu khỏi máy tính nhìn về phía cô gái. Nhìn thấy Pikachu quen thuộc ở trên bàn càng ngạc nhiên hơn, Goh rất muốn tiến lên để hỏi ngay lập tức nhưng nhìn thấy chị gái đó hướng tới máy liên lạc liền thôi. Chỗ cậu gần ngay máy liên lạc, chỉ cần tập trung nhất định sẽ nghe được họ nói gì.

Biết rằng hành vi nghe trộm người khác nói chuyện là xấu nhưng hiện tại Goh rất tò mò. Cậu muốn biết người mà chị ta nhắc tới có phải Satoshi của cậu hay chỉ là người trùng tên mà thôi.

Pikachu được y tá Joy đưa vào kiểm tra, cô gái đi tới máy liên lạc gần Goh, ánh mắt liếc qua gương mặt của Goh không khỏi ngạc nhiên. Cô gái khẽ mỉm cười với Goh khiến cậu không khỏi sửng sốt, chị gái đó biết cậu sao?

Cô gái mở máy liên lạc lên, không chần chừ liền nhấn số gọi cho Satoshi. Tiếng chuông vang lên cùng với lòng thấp thỏm của Goh. Chị gái đó đã gần như che hết màn hình nên Goh chỉ có thể chỉnh máy tính của mình để góc độ thu có thể nhìn được màn hình.

Qua hai tiếng chuông cuộc gọi được chấp nhận, trên màn hình Goh nhìn thấy hiện lên gương mặt quen thuộc của Satoshi nhưng cũng thật lạ lẫm.

" Xin chào, chị Waruiya !"

Satoshi nở nụ cười chào đón Waruiya, em vẫn vậy vẫn là gương mặt xinh đẹp đó nhưng bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mái tóc có chút dài được em dùng kẹp tóc đơn giản kẹp sang một bên cho gọn. Sau thời gian dài ở nhà làn da em không khỏi trở nên nhợt nhạt hơn khiến nhìn qua trông có vẻ yếu đuối. Vẫn là đôi mắt xinh đẹp chứa ngàn sao đó nhưng mất đi vẻ linh động như trước kia thay thế bằng sự bình yên nhẹ nhàng.

Nhìn qua có thể thấy em đang ngồi trên giường, bên cạnh là vài Pokemon nhỏ đang chơi đùa gần đó. Thậm chí có một Denene làm tổ trên đầu Satoshi.

" Chào bé Satoshi, gần đây có khoẻ không?"

" Em khoẻ, chị và Pikachu thì sao? Cậu ấy không gây phiền phức cho chị chứ!"

" Ôi trời, bé Pikachu ngoan lắm! Chị và cậu ấy ngày mai sẽ về Kanto rồi nên yên tâm."

Waruiya xua tay, cô cười nói vô cùng vui vẻ.

" Vậy thì tốt quá, chuyến đi của chị vui chứ?"

Nở nụ cười, Satoshi cảm thấy yên tâm khi pokemon của mình không gây chuyện.

" Rất vui, mọi thứ khá thuận lợi. Còn bé, khi nào thì bé mới chịu đi du hành đây! Ở nhà mãi không chán sao?"

Nghĩ đến những việc đã đạt được, Waruiya vô tình nói ra tiếng lòng bất mãn của bản thân.

" Em…không biết nữa!"

Satoshi bối rối, em biết bản thân đã luôn làm họ lo lắng nhưng…

" Ôi,chị xin lỗi! Bé đừng để ý, chị chỉ nói vậy thôi! Không có ý gì đâu. Sao chị có thể quên sức khỏe bé vẫn chưa hồi phục chứ. Thật đáng trách mà, nhưng chị vẫn muốn bé có thể vui vẻ trở lại."

Biết bản thân lỡ miệng, Waruiya không khỏi muốn cho bản thân một tát. Sao cô lại có thể nhắc đến chuyện này chứ, thật là.

" Em không sao, sức khỏe em đã tốt nhiều rồi! Có lẽ, chị nói đúng em…sẽ suy xét việc này!"

Satoshi nở nụ cười gượng, em đã nghĩ kĩ lắm rồi cứ ru rú ở nhà cũng không phải cách. Những gì xảy ra chỉ là quá khứ, bọn họ sẽ không quay lưng lại với em như vậy, em tin họ.

" Bé sẽ đi du hành lại sao? Thật tuyệt vời! Sau sinh nhật 18 tuổi của bé là một thời điểm tuyệt vời!"

" Vâng, em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

" Đương nhiên rồi, chị và các Pokemon của bé sẽ bảo vệ bé mà!"

Waruiya rất đỗi vui vẻ, cô nắm chặt tay ánh mắt đầy quyết tâm khiến Satoshi không khỏi bật cười.

" Tuyệt quá!"

" Bé không muốn hỏi thăm lại những bạn trước của bé sao?"

Waruiya hỏi, cô biết nó là nỗi đau của Satoshi nhưng có cậu nhóc Goh đằng sau thì nên hỏi một chút.

" Em…không biết nữa, mọi người có lẽ đã quên em rồi!"

Satoshi xụ mặt xuống, vẻ bối rối hiện rõ lên gương mặt xinh đẹp, em chưa hề nghĩ về chuyện này.

" Không đâu, chỉ cần bé muốn chị sẽ tìm họ cho! Bé đột ngột biến mất 2 năm như vậy họ sẽ buồn lắm đấy!"

" Không cần đâu ạ, em..sẽ nói chuyện với họ nếu gặp được!"

Từ chối thiện ý của Waruiya, Satoshi nghĩ cậu vẫn cần thời gian chuẩn bị tâm lý, cứ để tự nhiên đi. Gặp được thì cậu sẽ không trốn tránh.

" Bé vẫn còn giận sao?"

" Không có!"

Lắc đầu, chị Waruiya nghĩ nhiều rồi. Từ lâu em đã không còn giận bọn họ, nỗi ấm ức ban đầu cũng dần biến mất nhưng em vẫn cảm thấy sợ hãi, em không biết bản thân có thể đối mặt với họ như trước hay không.

" Mọi chuyện đã qua rồi, bọn họ cũng không biết cụ thể mà! Bé đừng nên trốn nữa!"

Nghịch lọn tóc của bản thân, Waruiya thở dài cô biết cậu bé này đang trốn tránh đây mà.

" Em…em tắt đây!"

Satoshi nhắm chặt mắt, chị ấy nói đúng em đây là đang trốn tránh mọi người.

" Trời, thật là…"

Lắc lắc đầu, Waruiya quay lại đi về phía Goh đang sững sờ.

Satoshi mím môi tắt liên lạc, em ngã ngửa xuống giường phá tan luôn chỗ vui chơi của mấy Pokemon nhỏ. Chúng không khỏi kêu ầm lên nhưng khi nhìn thấy em đờ đẫn nhìn trần nhà liền thôi ồn ào. Chúng ghé vào người em, nằm ngủ.

2 năm trước, lúc em sắp đạt được ước mơ trở thành người huấn luyện giỏi nhất thì chuyện đó đã xảy ra. Nó như một cái hố sâu không đáy nhăm nhe nuốt chửng em, trong lúc em tuyệt vọng nhất ngay khi em chuẩn bị rơi vào trong đó Mewtwo đã cứu em. Em nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, em đã thấy nhiều Pokemon huyền thoại xuất hiện. Các cậu ấy đã cứu mạng em, là ân nhân cứu mạng.

Ác mộng kinh hoàng nhất đời em đã diễn ra mà không một ai biết, không một người bạn của em xuất hiện. Bọn họ không biết, cũng không cứu em. Chỉ có các Pokemon của em ở bên cạnh, các cậu ấy thậm chí đã suýt chết vì cứu em. Satoshi lúc đó rất hận, hận vì bản thân yếu đuối, hận vì tại sao lại nhằm vào em. Còn uất ức vì sao không ai đến cứu em, tại sao lúc em tuyệt vọng nhất thì không ai xuất hiện. Em đã kêu cứu rất nhiều, rất lâu, đã rất mong chờ sẽ có ai đó đến cứu em nhưng tất cả chỉ là một con số không.

Em biết, không ai có nghĩa vụ phải cứu mình, mọi người bận, họ bận việc của họ. Cũng vì thế không ai đến cứu em, em biết chứ nhưng sự tuyệt vọng, sự sợ hãi vây lấy em khiến em không thể không cảm thấy thất vọng với họ.

Sau khi được cứu sống bởi các Pokemon huyền thoại, người em nhìn thấy đầu tiên lại là một người xa lạ. Đó là một nhà du hành nữ, chị ấy nói bắt gặp em một thân toàn máu trên tàn tích cùng pokemon kiệt sức và hôn mê bên cạnh. Nhà chị ấy ở gần đó nên khi nghe thấy chấn động lớn liền chạy đến.

Lúc mới tỉnh dậy em đã rất vô lễ với mẹ và mọi người, không cho ai chạm vào, đuổi hết tất cả mọi người, em đã chống cự trị liệu rất mãnh liệt. Cơn ác mộng đó đeo bám em dai dẳng, chỉ cần bản thân nhắm mắt lại em sẽ lại rơi vào bóng tối vô tận đó. Mọi thứ như được lặp lại vô số lần khiến em vô cùng tuyệt vọng.

Em nợ các Pokemon huyền thoại rất nhiều, em nợ các Pokemon của em các cậu ấy đã chiến đấu vì em. Để cứu em mà không màng tính mạng, em quả thật rất vô dụng. Em nợ các Pokemon huyền thoại nhiều vô cùng, các cậu ấy cứu em, vì để chữa trị cho em khỏi hoàn toàn mà không ngừng bận rộn tìm thuốc quý. Mẹ cũng vì em mà bận rộn rất nhiều, mẹ gầy đi thấy rõ bà ấy đã rất đau lòng. Em không thể làm gì, chỉ có thể có gắng để bản thân tốt lên, vờ như mình đã ổn để mẹ không lo lắng. Em cũng nợ Waruiya một mạng, nếu không có chị ấy thì em đã chết. Cũng rất cảm ơn vì chị ấy đã bầu bạn cùng mà không chê em phiền hay tỏ thái độ xấu.

Em nợ thật nhiều nhưng em biết họ không cần em trả ơn chỉ cần em hạnh phúc.

" Xin chào, Goh."

" Chào chị, chị biết em?"

Goh nghi hoặc nhìn Waruiya, trong lòng cậu đã có sẵn đáp án.

" Tất nhiên rồi, em là bạn Satoshi mà nhỉ?"

" Chị biết cậu ấy? Vừa rồi là cậu ấy nhưng tại sao?"

Goh cất máy tính của mình sang một bên, tông giọng không khỏi nâng cao.

" Tò mò lắm đúng chứ? Tò mò tại sao chị lại biết Satoshi. Tò mò tại sao Satoshi lại biến mất 2 năm. Tò mò về cuộc trò chuyện vừa rồi. Tò mò về sức khỏe của em ấy. Tò mò về câu chuyện của em ấy. Tò mò giờ em ấy đang ở đâu và làm gì."

Chống hông, Waruiya dùng ánh mắt dò xét mình Goh một cách xăm xoi cùng chút ghen tỵ.

" Vâng, xin chị hãy nói em biết!"

Goh ánh mắt cầu thiết nhìn cô, Waruiya vân vê lọn tóc giọng nói không còn thân thiện như trước.

" Tôi sẽ chỉ nói những gì tôi muốn, em nên tự đi tìm hiểu về những chuyện của Satoshi."

" Được, nhất định Satoshi sẽ nói em biết!"

" Tự tin quá nhỉ? Chắc gì Satoshi đã nói cho người từng làm tổn thương em ấy!"

Khinh thường, Goh nhận rõ chị ta đang khinh thường cậu một cách rõ ràng.

" Chị nói vậy là có ý gì?"

" Chết, xin lỗi em! Không có ý gì đâu! Tiện miệng ấy mà, chậc…nhóc thích Satoshi nhỉ! Ai da, tình đơn phương mà chưa nhận ra sao?"

Che miệng cười, lời nói xin lỗi nhưng ánh mắt chị ta hoàn toàn không có một ý tứ xin lỗi. Goh cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác chị ta thật hai mặt.

" Chị, tại sao chị biết!"

" Bí mật, được rồi chị sẽ nói cho câụ biết một số việc."

" Biết tại sao hôm đấy cậu bị tấn công rồi mất liên lạc với Satoshi không?"

" Tôi bị rất nhiều Pokemon mất khống chế tấn công, tôi không biết tại sao cậu ấy ngắt liên lạc."

" Liên lạc sao được, ngày hôm đó lần đầu tiên tôi gặp Satoshi là ở Tàn tích Ánh sáng. Ngươi biết lúc đó Satoshi như nào không?"

" Cậu ấy bị sao cơ?"

" Toàn thân đầy máu, hơi thở thoi thóp xung quanh các Pokemon của em ấy đều trong tình trạng kiệt sức và hôn mê. Tôi đã đưa Satoshi đi đến bệnh viện, biết kết quả bác sĩ nói gì không?"

" Gãy xương cánh tay, xương chân gần như vỡ nát, cổ họng do gào thét quá nhiều mà xuất huyết, nội tạng bị chấn động nặng, trên cơ thể đầy vết bầm tím, rất nhiều vết cắt, mất máu rất nhiều. Tinh thần của Satoshi lúc đó bị tổn thương rất nặng, nếu chậm một chút sẽ chết. Chính tôi khi nhận được kết quả còn suýt ngất thì cậu nói xem, em ấy đã chịu đựng nhiều như thế nào?"

Nói lại những gì bản thân cô đã thấy ngày hôm đó đến giờ Waruiya vẫn không khỏi lạnh người, cái thứ đó không ngờ có thể ra tay độc ác với một cậu bé đáng yêu như vậy. Nếu như...nếu như...các Pokemon huyền thoại không đến cứu thì có lẽ thứ mà cô nhìn thấy lúc đó sẽ chỉ là một cái khác cùng với sự ân hận cả đời.

" Tại sao? Sao có thể!!! Cậu ấy tại sao lại bị thương nặng như vậy! "

Goh lặng người, cậu lẩm bẩm tự hỏi không thể tưởng tượng nổi những nỗi đau mà Satoshi trải qua kinh khủng đến mức nào. Người quan trọng nhất của cậu, người cậu từng tự nhủ sẽ bảo vệ thật tốt cuối cùng thì sao? Thật nực cười, cậu ấy đã phải đau đớn và cô đơn thế nào trong hai năm qua chứ. Vậy mà cậu lại không biết một thứ gì cả, thật thảm hại.

" Cậu đi mà hỏi em ấy, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì. Cậu có biết rằng em ấy đã hôn mê sâu gần 2 tháng không? Dì Hanako khi tôi liên lạc đến thì đã ngất, bà ấy khóc rất nhiều cũng tuyệt vọng vô cùng. Làm gì còn tâm trạng đi báo cho ai biết, mà cũng không muốn báo cho ai cả. Ngay hôm sau pokemon huyền thoại Ho-ho đã đến tìm bà ấy, tôi không biết họ nói gì nhưng ngay sau đó bà ấy đã quyết định chuyển nhà. Tìm đến một khuân viên ở vùng ngoại ô gần Masara và nó gần bệnh viện để tiện cho việc chăm sóc sức khỏe Satoshi. "

Nghĩ lại ánh mắt ngày đó của Satoshi, Waruiya buồn bã khôn xiết cô cảm thấy rất tội lỗi, không gì khiến cô cảm thấy đau lòng hơn đôi mắt đó. Nghĩ đến Hanako, cô càng thêm chua xót, dì ấy đã chịu nỗi đau trong lòng không thể xoá nhoà rồi.

" Đó là lí do khiến em và những người bạn khác của Satoshi không tìm được cậu ấy?"

" Ừ, em ấy cũng không muốn gặp các người đâu!"

" Tại sao? Em đã rất lo lắng cho cậu ấy, hai năm nay không có lúc nào là em không tìm kiếm thông tin cậu ấy. Nhưng tất cả đều là con số không, em đã đi rất nhiều vùng đất cũng đã liên lạc với tất cả những người bạn của Satoshi kết quả vẫn như vậy. Bọn họ cũng tìm kiếm cậu ấy nhưng không có kết quả, bọn em chưa từng quên cậu ấy, em rất nhớ Satoshi. Tại sao cậu ấy lại không muốn gặp em cơ chứ?"

" Tâm lý, các cậu có biết tinh thần lúc em ấy mới tỉnh dậy như nào không? "

" Tôi là người đầu tiên em ấy nhìn thấy khi tỉnh lại, biết ánh mắt của em ấy lúc đó ra sao không? Là sợ hãi, tuyệt vọng và tan vỡ, một ánh mắt không có lấy một tia sáng. Em ấy đã khóc, gào lên kêu tôi cút đi, đừng lại gần em ấy. Em ấy không ngừng giãy dụa nhưng vì không thể cự động nên đã khóc rất nhiều. Em ấy bài xích tôi, nói đúng hơn là bài xích tất cả những người em ấy nhìn thấy."

" Satoshi…cậu ấy đã phải trải qua những đau đớn đến thế nào mới tuyệt vọng như vậy. Tại sao em lại không hề hay biết gì về chuyện này, thật đáng chết mà!"

" Tôi không ngừng trấn an em ấy, dì Hanako cũng đã bầu bạn cũng em ấy rất lâu, chữa trị rất nhiều em ấy mới tốt lên. Tôi đã mất gần 1 năm để em ấy có thể chấp nhận tôi, để em ấy không còn sợ hãi và cải thiện tinh thần tôi đã luôn nói chuyện và kể cho em ấy nghe về cuộc du hành của bản thân. Tôi cũng có được tình hình của các cậu, tôi đã phải luôn nói về các cậu rất nhiều để em ấy có thể bớt sợ hãi và không còn bài xích các người."

" Cậu ấy, tại sao lại bị như vậy? Em muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ!"

"Thắc mắc thì tự đi mà hỏi, giờ em ấy đã tốt lên rất nhiều ít ra cũng sắp đi du hành lại thế nên giờ tôi đưa nhóc đến gặp em ấy cũng được. Để em ấy có thể tiếp nhận bạn bè của mình."

" Em nhất định sẽ tìm được câu trả lời từ cậu ấy! Xin chị, hãy đưa em đi gặp cậu ấy!"

< Ting >

" Pokemon của nhà huấn luyện Waruiya đã hồi phục hoàn toàn rồi. Các cậu ấy không có gì đáng ngại cả."

" Pi ka"

" Cảm ơn em nhiều lắm! Nào Pikachu, bé khoẻ mạnh rồi ha!"

" Pika!"

" Goh, tôi ngày mai sẽ đi về Kanto. Thời gian là 8h sáng, tại khu rừng đầu tiên theo con đường. Cần lưu số không?"

" Pi ka pi!"

" Chào cậu, Pikachu rất lâu rồi không gặp."

" Vâng, em đã biết. Hãy cho em số để biết."

" Đây, cậu lưu đi."

" Pi ká?"

" À, cậu ấy sẽ đi với chúng ta. Satoshi sẽ rất vui cho coi!"

" Pi ká chùu! Pi ka??"

" Không sao, bé lo lắng quá rồi. Em ấy sẽ ổn thôi."

" Piii?"

" Mong cậu sẽ giúp đỡ, Pikachu."

" Piii kàa!"

" Rồi đi thôi nào, đi mua bánh thôi!"

" Tạm biệt chị!"

" Bai bai!"

Hot

Comments

ru_iu đời><♡iu mèo

ru_iu đời><♡iu mèo

hay ghê ta

2024-07-18

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play