Cuối tuần, Trương Thanh vẻ mặt vui vẻ bấm từng phím trên máy tính, tâm trạng vui vẻ khác thường này đều bị các nhân viên để ý.
Không còn vẻ mặt nghiêm túc hay tức giận như mọi khi, trên gương mặt em hoàn toàn chỉ có một nụ cười thuần khiết, ấm áp dù cho đã trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm.
Dù lúc thường em có hơi nghiêm khắc và la mắng bọn họ nhưng không ai có thể phủ nhận cái gương mặt tuyệt sắc giai nhân này cả, dù đã ở tuổi 27 Trương Thanh chẳng khác tuổi mười tám một chút nào.
Gương mặt ấy vẫn thuần khiết như vậy, vẫn ấm áp mà vui tươi như thuở ấy.
Cũng vào lúc này nhân viên đang tò mò nhìn chăm chăm vị giám đốc ấy thì em nhanh chóng đóng máy tính lại ngước mặt lên khiến bọn họ giật mình quay lại ngồi nghiêm túc làm việc, chiếc máy tính đã được đóng lại đồng thời cũng chính là lúc Trương Thanh hoàn thành hết công việc của mình. Em rời khỏi ghế ngồi cho máy tính xách tay vào bên trong giỏ xách rồi dịu dàng tưới một ít nước cho chậu sen đá bên cạnh mình rồi rời đi.
Trên đường đi xuống sảnh nhân viên đi ngang qua đều chào em, khác với thái độ bình thường em mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Tâm trạng em vui như thế có lẽ là do ngày hôm nay là ngày quan trọng gì nhỉ?
“Chị Thanh! Chị tan ca sớm thế? Hôm nay có chuyện vui sao chị?”
Nghe đến hai chữ “chuyện vui” của thư ký gương mặt Trương Thanh hoàn toàn không dấu được mà biểu hiện ra hai chữ “đúng rồi”
Nhìn và đánh giá em qua một lượt dường như hiểu được điều đó liên quan đến Lệnh Tổng liền nở một nụ cười mờ ám nói: “Cưới nhau cả mấy năm rồi mà chị như thế này nếu em là đàn ông chắc chắn sẽ cướp chị đi đấy.”
Nhìn cô thư ký trêu chọc mình Trương Thanh không khỏi đỏ mặt lườm nguýt cô ấy: “Đừng có chọc chị! Tiền lương của em không cánh mà bay đấy.”
Cô thư ký nghe lời đe dọa của sếp, khẽ bĩu môi giận dỗi.
“Đồ tư bản độc ác.”
Cô thư ký giận dỗi dậm chân rồi ôm một đống tài liệu rời đi, phì cười với biểu cảm đáng yêu này của cấp dưới Trương Thanh lắc đầu rồi đi đến bãi đổ xe.
Ngồi vào chiếc xe hơi của mình, ánh mắt của em liền dừng lại ở một bức ảnh của em và anh ở dưới gốc cây Phượng học bài. Hồi ức đáng nhớ trở về, Trương Thanh nhớ về người con trai tên Lệnh Khiêm ấm áp năm đó, nhớ người con trai mang tính cách trẻ con luôn đeo bám mình năm đó, nhớ mọi thứ về người đó…
Em liên kết nó với hiện tại thì hoàn toàn đối lập, người con trai tên Lệnh Khiêm trẻ con năm nào đã trưởng thành, đã tài giỏi và giàu có hơn hết em và anh cũng đã cùng nhau về một nhà… nhưng có lẽ do bản thân em nhạy cảm quá với vấn đề này, càng về dần anh lại càng lạnh nhạt với em, càng về ít hơn, không còn quan tâm và trẻ con như trước.
Có lẽ thời gian sẽ thay đổi con người anh, nhưng em lại mong tình yêu của Lệnh Khiêm dành cho em không bao giờ biến mất…
Bần thần bên trong xe một lúc em cũng về lại được hiện thực, khởi động xe em liền chạy đến trung tâm thương mại. Trên cả đoạn đường giao thông qua lại đông đúc, tình trạng kẹt xe cũng rất phổ biến.
Trương Thanh ngồi bên trong nhìn qua cửa sổ nhìn thấy biển số xe quen thuộc phía trên cùng với hình ảnh mờ nhạt của nam nhân ngồi bên trong, bên cạnh là một nữ nhân khác.
Trương Thanh như cứng người nhưng nhanh chóng phủ nhận mà lắc đầu liên tục, bỏ chuyện khi nãy qua một bên em chuyên tâm lái xe đến trung tâm thương mại. Hôm nay là sinh nhật của Lệnh Khiêm, em lại càng phải chuẩn bị thật nhiều món ngon cùng các món quà thật ý nghĩa dành tặng cho anh.
Dừng ở bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại, em trên đường đi vào bên trong nhìn thấy một cặp nam nữ ôm nhau thắm thiết cùng vào bên trong, nữ nhân mặc đồ bó sát hở hang cùng với nam nhân lịch thiệp trang trọng càng khiến e, thấy nó không hòa hợp chỗ nào đó.
Nhưng bóng lưng của nam nhân đó… chẳng phải là Lệnh Khiêm nhà cô sao? Trương Thanh khi này gương mặt không thể thoát nổi sự ngạc nhiên, nhíu mày nhìn rõ lại người đàn ông trước mặt… thế mà thật sự chính là Lệnh Khiêm.
Em vô thức bước theo hai người họ đến một quầy mỹ phẩm, từ xa Trương Thanh đều nhìn rõ Lệnh Khiêm dùng ánh mắt âu yếm nhìn cô gái ấy, bàn tay từng nắm lấy tay em đang vén tóc cho cô ấy.
Trương Thanh khi này trong lòng hoài nghi đủ điều nhưng rồi lại rời đi, đến khu thực phẩm. Em chính tay chọn ra những món thực phẩm tươi ngon nhất, một tay lựa chọn còn tay kia thì nắm chặt xe đẩy cắn răng không muốn khóc. Nhưng cái hình ảnh Lệnh Khiêm âu yếm người con gái khác lại khiến em không kìm được mà rơi nước mắt.
Lấy tay lau đi dòng nước mắt trên mi, em mỉm cười… không còn là nụ cười vui vẻ, chỉ còn duy nhất một nụ cười buồn bã.
Ánh mắt yêu thương khi trước dành cho em nay đã không còn, anh dùng ánh mắt đó nhìn người con gái khác, chúng ta đã kết hôn lâu như thế. Em lại chẳng hề biết một cái gì về việc này, món ăn anh thích, thói quen của anh mọi thứ em đều biết và nhớ nhưng… em nhận ra vị trí của em trong lòng anh sớm đã không còn.
Chọn xong thực phẩm em mang ra quầy thanh toán rồi chạy ra khỏi trung tâm thương mại, ngồi trên con xe của mình Trương Thanh để túi đồ ăn qua một bên toàn thân buông thả ngã xuống ghế ngồi. Cánh tay gác lên trán, hai mắt nhắm hờ lại… hình ảnh anh cùng người con gái khác thân mật lại lần nữa xuất hiện.
Trương Thanh khi này đã ở một mình, em hoàn toàn bộc lộ ra hết cảm xúc. Thiếu niên em đem lòng yêu thương gần bảy năm bây giờ đã không còn thương em nữa rồi… Giọt lệ cũng chẳng ngăn được mà rơi xuống, em hoàn toàn trút hết sự đau buồn trong những giọt nước mắt ấy.
Bảy năm qua một lòng em chưa đổi, mọi thứ em đều sắp xếp rất tốt. Thời gian bên anh cũng nhiều nhưng… đến cuối em vẫn không níu giữ được anh…
Lau đi dòng nước mắt, Trương Thanh đưa mắt nhìn lên bầu trời nơi xa: “Lệnh Khiêm, nếu đã không còn yêu em… tại sao lại không nói ra? Tại sao lại dùng cách tàn nhẫn như vậy với em.”
Sự bình tĩnh ban đầu của em cũng biến mất, nước mắt trào ra không ngừng. Để ý đến tấm ảnh của cả hai thời Đại Học, nhìn thiếu niên mỉm cười vui tươi bên cạnh khiến lòng em càng đau hơn, ôm lấy tấm ảnh vào lòng khóc thật lớn.
Khóc cho trôi đi những nỗi buồn chứa đựng, trôi đi cái quá khứ năm thanh xuân ấy, trôi đi cái tình yêu đã từng ngọt ngào khi ấy…
Năm hai mươi tuổi có một Lệnh Khiêm yêu Trương Thanh hết lòng, mọi thứ đều mong muốn em được tốt nhất, quan tâm em từng li từng tí. Cũng là năm hai mươi tuổi có một Trương Thanh yêu Lệnh Khiêm sắc đậm vào tim, từng có một Trương Thanh quan tâm anh trong ấm thầm, có một Trương Thanh vì anh mà vượt qua mọi cấm cản của cha mẹ.
Cũng là anh nhưng năm hai mươi bảy tuổi, tình cảm với Trương Thanh đã nhạt nhòa, tình yêu cũng không còn chỉ còn vương vấn hai chữ “vợ chồng”. Ngược lại Trương Thanh năm hai mươi bảy tuổi, một lòng với Lệnh Khiêm không đổi, quan tâm lại càng nhiều, yêu lại càng sâu.
Cả hai đều là một cá thể riêng biệt trái ngược nhau, người dửng dưng, người đau lòng đến ngất. Cuối cùng những kỉ niệm đều là những thứ có thể giết chết một con người.
Mối tình đầu đáng nhớ giữa cả hai…
Updated 33 Episodes
Comments
Hạ Hầu Như Hạ
hóng aaaaaa, ra nhanh tác giả ơi
2022-09-25
1