Trở về căn nhà cả hai chung sống trong bảy năm qua, từng hồi ức kỷ niệm tươi đẹp đều như một thước phim trôi qua đại não của em, mọi thứ lúc này đều quá đỗi bất ngờ. Làm gì có người con gái nào nhìn thấy người mình đã yêu suốt mấy năm nắm tay một người con gái khác ra khỏi siêu thị cơ chứ?
Trương Thanh em cũng không ngoại lệ, mọi sự đau lòng kể cả những thứ em đã làm cho Lệnh Khiêm trước giờ có lẽ đều là vô nghĩa. Tay cầm bịch nguyên liệu nấu ăn, em bước vào trong nhà đặt chúng lên cạnh bếp.
Đưa tay muốn cầm lấy chiếc tạp dề thì một hồi ức nữa lại hiện lên, vào cái ngày em và anh cùng chuyển vào căn nhà này cả hai đã cùng nhau làm một bữa cơm ngọt ngào.
“Tiểu Thanh! Chiếc tạp dề con vịt này đáng yêu đúng chứ?”
Lệnh Khiêm lấy từ sau lưng ra một chiếc tạp dề màu vàng xinh đẹp, được trang trí bằng những hình ảnh chú vịt dễ thương.
Hơn nữa còn có một số dụng cụ bếp đều do chính tay Lệnh Khiêm sắm sửa dành cho em. Những hồi ức ngọt ngào khi ấy hiện lên như một đoạn phim ngắn, nụ cười trên môi em cũng trở nên nặng trĩu, đầu óc choáng váng vô cùng.
“Có lẽ hồi ức, kỷ niệm chính là thứ đôi ta còn giữ được…”
“A.” Bất cẩn em bị con dao cắt dính tay, phần ngón tay bị thương máu chảy ra rất nhiều, Trương Thanh vội đưa tay vào vòi nước rửa sạch rồi lấy băng cá nhân cẩn thận băng bó cho ngón tay của mình.
Sau khi băng bó xong em lại tiếp tục làm tiếp, hôm nay là sinh nhật của Lệnh Khiêm, dù anh ấy có làm gì… có lẽ em sẽ tha thứ cho anh…
Nhìn nồi canh rong biển quen thuộc khi xưa, Trương Thanh nước mắt lại lần nữa chảy dài, tay cầm nắp nồi canh run run nặng trĩu rõ rệt. Cơn buồn ngủ lên đến đại não khiến em không thể tỉnh táo nổi, chống một tay vào thành bếp, khẽ day trán nhẹ Trương Thanh cố gắng giữ cho đầu óc minh mẫn thêm một chút. Có lẽ là do dạo này em không ăn uống điều độ cộng thêm thức khuya dẫn đến hệ lụy như hiện tại.
“Cạch.”
Tiếng động do cánh cửa mở ra quen thuộc khiến Trương Thanh cũng không ngạc nhiên gì tiếp tục nấu ăn, bất ngờ từ đằng sau Lệnh Khiêm ôm lấy eo em.
Gương mặt điển trai ấy cúi xuống vùi vào vùng cổ tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, nhìn đôi bàn tay đang ôm ấy eo mình Trương Thanh khẽ mỉm cười rồi giữ lấy tay anh.
“Hôm nay chúng ta ăn canh rong biển sao?”
Đáp lại hắn Trương Thanh mỉm cười đáp: “Đúng rồi, còn ăn kèm với gà chiên sốt cay mà anh thích nhất nữa.”
Lệnh Khiêm vẻ mặt vui tươi ôm chầm lấy em, miệng thì hôn sắp nơi trên mặt em khen ngợi: “Vợ của anh thật tốt! Yêu em nhiều.”
“Được rồi, mau đi ra ngoài chờ em…”
Nghe thấy em nói thế Lệnh Khiêm cũng vui vẻ đi ra ngoài bàn ngồi chờ, sau khi anh rời đi gương mặt em cũng ngay tức khắc thay đổi.
Gương mặt mệt mỏi đến trắng bệch cùng với nụ cười buồn bã trên môi của em, bây giờ Trương Thanh em cũng thật khó khăn…
Nửa tiếng sau thấy trong bếp có một mùi hương thoang thoảng thơm lừng của món ăn, Lệnh Khiêm vẻ mặt mừng rỡ chạy vào trong bếp. Anh phụ em bê từng dĩa thức ăn lên bàn bếp rồi cùng Trương Thanh ngồi xuống, Lệnh Khiêm cầm bát cơm xới cho em rồi cho bản thân mình.
“Hôm nay anh đi đâu thế?”
Lệnh Khiêm giật mình, ánh mắt đảo đi liên tục cười trừ: “Em nói gì thế? cả ngày anh ở trên công ty làm việc cơ mà.”
Trương Thanh mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục bữa ăn, thâm tâm như hàng ngàn con dao đâm vào, nhìn qua một lượt biểu cảm của anh em dường như có thể hiểu người em thấy trên trung tâm thương mại chính là Lệnh Khiêm. Người đàn ông em yêu và yêu em trong suốt bảy năm qua, cắn chặt răng em cố kìm nước mắt ăn hết chén cơm của mình rồi dọn lại để cho Lệnh Khiêm một mình một bàn thức ăn ngon miệng.
Anh ngẩn ngơ nhìn hình bóng của Trương Thanh cất chén bát vào bên trong bồn rửa, thâm tâm đau nhói báo động cho hắn biết, nhìn xuống một bàn cơm ngon trước mắt nhưng lại chỉ có một mình hắn cô đơn ngồi ăn, thật không ấm áp tí nào. Nhìn về phía tờ lịch hắn nhìn thấy biểu tượng khoanh tròn nhắc nhở sinh nhật của một trong hai người và hôm nay cũng là sinh nhật của anh.
Nhớ lại người con gái hồi sáng của mình, thâm tâm anh hạnh phúc biết bao rồi lại nhìn về những món ăn trên bàn… Lệnh Khiêm này cũng thật tham lam, sáng cùng tình nhân mua sắm vui vẻ, tối lại muốn cùng vợ hâm nóng tình cảm.
Ăn uống xong tất cả Lệnh Khiêm lên trên phòng thấy Trương Thanh đã ngủ từ khi nào, anh nhìn người phụ nữ bản thân đã cưới bao năm qua say giấc trên chiếc giường của cả hai. Thâm tâm lại nổi lên một đợt đau nhói, ngày này mọi năm Lệnh Khiêm đều được Trương Thanh tặng cho thật nhiều quà và cùng nhau đón sinh nhật vui vẻ… nhưng năm nay lại khác, không có bánh kem, cũng chẳng có quà cáp gì.
Đơn giản chỉ là một bữa ăn ngon rồi ngủ, nỗi lòng mất mác cùng với tình cảm lạnh nhạt càng khiến hắn thêm chán chê khi về nhà hơn. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của người phụ nữ bên mình, hắn thì thầm.
“Xin lỗi em… anh dường như không còn yêu em nữa rồi! Anh thật sự đã yêu em ấy rồi…”
Updated 33 Episodes
Comments
Thư
Khốn nạn vl
2022-10-30
0
Hạ Hầu Như Hạ
anh tham lam thì a cút mẹ ik😀
2022-09-27
0