Tế Phẩm Của Quỷ Đế

Tế Phẩm Của Quỷ Đế

Chương 01: Điều Cấm Kỵ

Ngày mà Dương Hoa chào đời, bầu trời xuất hiện dị biến, đối với những gia tộc mang trên vai trách nhiệm kế thừa chức nghiệp Đế Sư đều cảm thấy đây thật sự là một điềm gở, mai này sẽ lại gieo rắc tai ương xuống nhà họ Dương.

Những lời đồn đãi kẻ kẻ truyền nhau, lão Phật gia của nhà họ Dương cuối cùng cũng nghe được, ông hết sức giận dữ, quát tháo Dương Đông thúc một trận ra hồn. 

"Hồ đồ, lý nào lại như thế? Ngươi có biết cháu trai ta là mệnh tinh sáng nhất của Dương thị, con đường phú quý ngày sau của nhà họ Dương sẽ do nó mà lập thành. Khắc tinh à? Ta thấy ngươi mới là khắc tinh của dòng họ này đấy." - Dương Nghiêm được mệnh danh là Lão Phật Gia bởi trong tay ông nắm giữ Sáo Ngọc Lãm, đây là vật truyền thân của Đế Sư các đời, những kẻ ngoại lai, rình rập ngôi vị Đế Sư này hết sức kiêng dè. 

Dương Đông hậm hực, "Con cũng có đồn đâu cha, tin nhảm nhí này là do tam phòng tung ra bên ngoài đó. Cha à người không biết đâu, mấy hôm trước lão tam còn hí hửng qua thăm Dương Hoa, không ngờ là vừa thăm xong về thằng bé khóc ré lên sốt cao mấy ngày nay làm đại phòng lo lắng đến điên đảo."

Dương Nghiêm lạnh giọng, lúc bấy giờ tay đã nắm thành nắm đấm, đôi tay gân guốc đập xuống bàn trà nước, tức thì ly trà rơi xuống đất vỡ toang. "Sao đến bây giờ ngươi mới nói?" ngừng một lúc ông mới lại quát lên "Cái thằng ăn hại này. Ta phải trừng trị cái miệng của nó."

Mắt thấy cha mình đùng đùng nổi giận lao đến tam phòng chất vấn, lúc bấy giờ Dương Đông mới có thể nhẹ nhàng thở ra, lão tam à, em coi anh ăn nói làm sao với cha đây. Đứa nhỏ Dương Hoa này anh chọc vào không nổi đâu, em đã nói nó là huyết mạch độc tôn của nhà chúng ta rồi mà. 

Ánh nắng chiếu sáng lên một góc phòng ngủ của căn dinh thự rộng lớn, Dương Hoa lúc này đã bo bi tập nói, cậu đã gọi được tiếng ba mẹ, tiếng nội khiến người lớn trong nhà ai nấy đều hết sức vui mừng, hôm nay là tiệc thôi nôi mừng cậu tròn một tuổi, trên dưới Dương gia đều bận rộn, người hầu kẻ hạ chạy đến không có thời gian ngơi nghỉ.

Vú nuôi phụ trách chăm sóc Dương Hoa trong buổi tiệc tối, tuy rằng nói mang danh nghĩa là dành cho cậu nhưng cậu vẫn còn nhỏ mà họ quan niệm không nên mang trẻ con ra ngoài khi trời đã sụp tối. Đây là do ông bà thuở xa xưa đã truyền lại cho nên nhà họ Dương vẫn luôn tuân theo. 

"Aaaaaa..."

Tiếng thét phát ra từ phòng ngủ của Dương Hoa, lúc bấy giờ mọi người đang dự tiệc tối bên dưới sảnh nghe thấy vậy cũng tràn đầy hoang mang, lũ lượt kéo nhau chạy lên trên phòng. Nhưng bởi vì căn phòng lớn này nằm ở tầng hai nên phải mất chút thời gian tất cả mọi người mới có thể lên trên.

Bấy giờ, nơi chiếc giường phủ drap màu trắng tinh là loang lổ từng vết máu đỏ tươi, chỗ máu đỏ thẫm chảy ra từ trên người của Dương Hoa, sau đó là mũi, miệng, rồi đến tai cũng đang chảy máu, đôi mắt ngày thường linh động đáng yêu thời khắc này ứa từng giọt máu, đến kinh dị: Thất khiếu đang chảy máu.  

"Con à! Con của tôi làm sao thế này..." đại phu nhân chạy đến, bà sợ hãi đến mức không dám tiến lại bế con trai của mình. Ngay lúc này tay chân bà run rẩy, nước mắt lã chả rơi, chỉ có một người vẫn bình tĩnh dù trong đáy mắt là lo lắng cùng sợ hãi đến cùng cực.

Dương Nghiêm nhìn đứa cháu trai của mình, ông phớt lờ đám người trong phòng, bỗng nhiên gắt gao ôm lấy Dương Hoa, bế cậu bé ra ngoài xe rồi nhanh chóng rời đi, mất hút vào những khúc cua trước cổng biệt thự.

Mà đại phu nhân lúc này đã kinh sợ đến ngất xỉu, có những người ở lại mãi không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Dương Hoa còn sống hay là đã chết?

(Đế Sư: chức vị cao nhất trong tứ sư gồm Đế Sư, Pháp Sư, Thuật Sư, Tà Sư, Đế Sư có nhiệm vụ phục tùng cũng như bảo hộ thần quỷ trong Đế Đô.) 

►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►►

Ngày đó Dương Hoa thất khiếu chảy máu, không ai biết được cậu đã thật sự chết vào thời khắc ấy.

Dương Nghiêm ôm cháu trai lên, người cậu lạnh như tảng băng không một chút sinh khí làm cho trái tim ông như bị bóp nghẹn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Ngày đó ông không thể nghĩ nhiều, chỉ biết mình còn có thể cầu cạnh một người, một người có thể cải mệnh nghịch thiên, cứu lấy mạng sống của đứa nhỏ này. 

Thân là một đế sư coi trọng chuyện thờ cúng quỷ thần mà lại phải cậy nhờ cấm thuật để cố cứu lấy một sinh mạng còn chưa biết mùi của thế gian.

Dương Nghiêm lựa chọn chôn kín bí mật này, từ nay đứa trẻ sẽ do một tay ông nuôi nấng và chăm sóc, ông sẽ chỉ bảo vệ nó đến năm nó tròn 18 tuổi. 

Chuyện của sau đó, biến sự khó lường, ông chẳng thể nào đoán định.

Từ ngày nhận thức được xung quanh, ông nội luôn nói với cậu, cậu may mắn khi có một người thân luôn đi theo bảo vệ, dẫu Dương Hoa xảy ra bất cứ chuyện gì, người đó cũng sẽ dốc lòng chở che.

Đương nhiên, Dương Hoa không tin. Người có thể bảo vệ cậu, chỉ có thể là chính cậu.

Thế nhưng, năm đó kỳ thực đã xảy ra một chuyện vô cùng cổ quái, nếu như tất thảy những lời ông nội nói là đúng thì việc cậu thoát chết không đơn thuần chỉ là tốt số hơn những người khác.

Một lớp học, 46 mạng người.

Dương Hoa nhắm chặt mắt, cảm nhận lạnh lẽo xuyên thấu qua từng tế bào. Cảnh tượng của ngày hôm đó thật sự kinh hoàng và tang thương đến mức cậu không đành lòng mà hồi tưởng lại.

Ngày hôm ấy, chiếc xe chuyên dụng của trường lăn bánh trên con đường dẫn vào rừng thông nằm bên dưới triền núi Côn Luân.

Nhóm học sinh chập chững chỉ mới 8 tuổi đã được nhà trường ưu ái tổ chức một buổi sinh hoạt ngoại khóa, thăm thú núi rừng được bao trùm bởi tầng tầng khí tức lạnh lẽo.

Dương Hoa cũng cảm thấy lạnh nhưng do cậu mải miết chơi với bạn bè cho nên không hề phát giác điều bất thường trong rừng thông.

"Tiểu Dương, cậu nói xem ở trong rừng thông này có ma quỷ không? Tớ nghe mẹ nói, trong rừng nhiều lắm lắm đó." A Thiên lên tiếng hỏi.

Chỉ cần nhắc đến ma quỷ, Dương Hoa cứ luôn cảm thấy không thoải mái, cậu rất ghét những người tin vào quỷ thần. Cậu liền nói: "Không có ma quỷ đâu, cậu không tin thì cứ thử đi mà kêu gọi. Nếu như có ma quỷ hiện thân tớ sẽ đi bằng đầu cho cậu xem."

Giọng cười của A Thiên vang rộng một khoảng lớn, "Hahaha, Tiểu Dương cậu chuẩn bị đi bằng đầu cho cả lớp xem đi nha."

Dương Hoa bĩu môi, thái độ rất ư là "chê". A Thiên mà gọi được ma quỷ, có khi cậu còn gọi được cả diêm vương ra nữa đó, ông nội cậu là ai chứ, là đế sư đó.

Giáo viên tụ họp các học sinh lại, trong đoàn hôm nay đầy đủ học sinh cả lớp. 45 học sinh ngay ngắn xếp hàng gọi tên điểm danh.

Cảnh tượng nô đùa của lũ trẻ hết sức đuề huề vui vẻ, đến đây các học sinh được thoải mái tham quan những nơi trong phạm vi cho phép của cô giáo.

Dương Hoa với Tế Vũ lại cùng một nhóm. Từ ngày còn bé cậu đã rất ít khi giao thiệp với người ngoài, ông nội dặn nhất định không thể kể quá sâu về gia đình nên cậu rất kiệm lời.

Đối với mối quan hệ bè bạn, cũng có đùa vui qua lại cùng nhau, nhưng chỉ thân thiết với duy nhất Tế Vũ.

Lúc đối diện với Tế Vũ, cậu không ngại chia sẻ một vài điều, chẳng hạn như sợi dây chuyền mà cậu đang đeo là vật báu không thể tháo xuống.

Học sinh đứa thì vui đùa, đứa thì ghi ghi chép chép lại thực vật, cô giáo cũng nhiệt tình khuấy động. Bầu không khí nhất thời cũng trở nên ấm áp hơn, không còn âm u lạnh lẽo như lúc đoàn người vừa đặt chân vào rừng thông.

Đồng hồ trên tay mới chỉ điểm 11 giờ 30 phút trưa, lúc này cô giáo rời đi một lúc nhằm mang cơm đến cho các học sinh.

Dương Hoa ôm đầu Tế Vũ, hai cậu vui đùa chụp với nhau rất nhiều bức ảnh, chiếc máy ảnh của Dương Hoa còn đưa ra hình ảnh ngay tức thì.

Tế Vũ cầm ảnh lên định xem, lúc này bỗng dưng cậu thét lên một tiếng đầy hoảng loạn, trong bức ảnh là Tế Vũ cùng một cái đầu lâu hai hốc mắt đen hòm đang chảy xuống hai dòng máu đỏ, khiếp đảm đến rợn cả gai óc.

Bỗng dưng Tế Vũ lại nhìn mình với ánh mắt kinh hoàng như thế, đương nhiên Dương Hoa không mường tượng được điều gì đang xảy ra. Cậu cầm lên bức ảnh bị rơi dưới đất, lúc này thần sắc cũng ngưng trọng.

Máy ảnh này là loại hiện đại tân tiến nhất, cha cậu đã bỏ ra nhiều tiền mới mua được, không lẽ hỏng rồi sao?

Dương Hoa vội vứt đi tấm ảnh, cậu cúi người đỡ Tế Vũ dậy, cẩn thận phủi bụi đất trên người cậu bạn nhỏ, vỗ vỗ trấn an cậu bé, "Đừng sợ, nhất định là máy ảnh hỏng rồi. Xin lỗi nhé, tớ dọa cậu rồi."

"Không sao! Không sao! Tớ chỉ sợ thật sự có ... cái kia đang ở đây đó. Hay là Tiểu Dương chúng ta, quay lại xe trước nha, có được không?"

Dương Hoa lắc đầu, "Không đâu, cậu đừng có sợ mà. Theo tớ thấy nhất định là do máy ảnh hỏng nên làm nhòe hình của tớ thôi. Nếu bây giờ cậu về xe, đám A Thiên nhất định sẽ cười vào mặt hai chúng ta đó. Mạnh mẽ lên coi!!"

Đối diện với sự ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của Dương Hoa, Tế Vũ cũng có mấy phần an tâm.

Trong nơi rừng sâu, ban ngày trời sáng nhưng cũng toát ra một loại khí lạnh nhàn nhạt, đám con gái không biết từ bao giờ đã co rúm một góc, tụm lại sưởi ấm cho nhau sau bữa cơm trưa.

Ngày hôm qua trước khi bắt đầu chuyến hành trình, cô giáo có dặn dò học sinh mang theo những chiếc túi nhỏ để đựng thảo dược, thực vật lạ về nghiên cứu. Dương Hoa sờ soạn một hồi, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã để quên túi trên xe mất rồi.

Cậu quay sang Tế Vũ, chép miệng vỗ vai người bạn của mình: "Nếu lâu quá tớ chưa quay lại thì cậu báo cô giúp tớ nha, có thể tớ sẽ bị lạc đó. Giờ tớ phải ra xe lấy túi đựng thảo dược, tớ để quên ngoài đó rồi, haizzz..." nói dứt lời, liền thở dài thườn thượt.

Tế Vũ bị chọc cười đến híp cả mắt, Dương thiếu gia đúng là quên trước quên sau, chỉ ăn chỉ chơi là giỏi thôi.

Dương Hoa men theo lối ban đầu đoàn người đi vào, theo như những gì cậu nhớ được, cậu không hề đi sai hướng. Chỉ là không hiểu lý do tại sao, cậu thấy mình càng bước càng không tìm được đường ra ngoài.

Ngoài đồng phục trường, lúc này bên ngoài cậu còn mặc thêm một chiếc áo khoác hiệu đắt tiền, loại này thiết kế có nhiều ngăn, cậu bất giác đưa tay lên, vô tình chạm vào chiếc vòng cổ hình mặt trăng đỏ đang đeo trên cổ mình.

Lời ông nội từng nói, chỉ cần luôn đeo sợi dây này thì sẽ không một thế lực tâm linh nào làm hại cậu được, đặc biệt vào những lúc nguy cấp còn có thể gọi được người kia ra.

Dương Hoa đánh liều, cậu gọi: "Này, tôi biết là ngài đang nghe thấy, mau đến đây giúp tôi, tôi bị lạc trong rừng rồi." uầy, vừa dứt câu, cậu nhỏ tự giác vả vào miệng mình mấy cái.

Cái gì mà này này kia kia, người kia chắc chắn là lớn tuổi hơn cậu, cậu lại không biết phép tắc mà kêu gọi như ngang hàng vậy sao?

Ngay lập tức, cậu đổi giọng điệu, "Cháu xin lỗi ạ, nếu như ông hoặc bà có nghe được, làm ơn giúp cháu với, cháu thật sự là không biết đường ra ngoài. Cháu sợ lắm!" Lần này tha thiết và thành kính hơn.

Ngoài mặt thì bảo hoảng sợ, thực tế là Dương Hoa đang kiểm tra thử xem, cái dây chuyền này có công hiệu hay không thôi.

Chớp mắt một cái, trước mặt cậu đã xuất hiện một người đàn ông nho nhã, quần âu kèm áo sơ mi màu xanh thẳm phẳng phiu, nhìn cậu nở nụ cười đầy ý tứ.

"Em gọi ta cũng không cần câu nệ như thế, vốn ta không định sẽ xuất hiện với hình hài như thế này trước mặt em. Nhưng em gọi lúc ta đang tắm, đành phải để em đợi một lúc.

Xin lỗi bé cưng nhé!"

Dương Hoa trợn tròn đôi mắt. 

Trời ạ, đây có thật là người mà ông nội nói sẽ luôn bảo vệ chở che cho cậu không thế, có nhìn thế nào cũng thấy thật là bất thường mà.

"Chú này, chú không được gọi tôi là bé cưng, nghe ghê chết đi được." nam nhi chí tại tứ phương, cưng cái gì chứ??

Người nọ hừ mũi nhẹ, bên môi vẫn giữ ý cười nhàn nhạt nhìn cậu, lúc này bất chợt đưa đôi tay chạm lên gò má Dương Hoa.

Lạnh quá!

Dường như cũng cảm nhận được cái lạnh của đứa nhỏ, người nọ mới vui vẻ rụt tay về, "Không cần sợ, sau này ta sẽ ấm hơn, lúc đó có thể ôm được em rồi."

Dương Hoa cau mày, cậu đang nghe điều gì thế này, "Chú nói cho tôi nghe đi, rốt cuộc tôi với chú có quan hệ gì? Tại sao chú luôn phải bảo vệ tôi? Chú ... chắc không phải là người, đúng không?"

Người nọ cười cười, nếu như nói hết thảy cho Dương Hoa biết, một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi sẽ đón nhận như thế nào. Cho nên, hắn vẫn chọn giữ lại chút lặng im, vẫn chưa đến lúc.

"Em là người mà ta cần bảo vệ, còn ta, đúng là ta không phải người, ta cũng không thật sự là quỷ."

Dương Hoa chề môi, ôm trong bụng một khối nghi vấn, rốt cuộc thì người đàn ông này là ai, cứ ra vẻ thần thần bí bí dọa hắn.

Cậu chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới của người này, nếu là quỷ thì cũng là quỷ tương đối giàu có nhỉ. Loại quần âu cùng chiếc đồng hồ đeo tay này cậu cũng có từng nhìn thấy trên quyển tạp chí, giá thành cũng đắt đỏ lắm.

Quỷ nhà giàu này có họ hàng gì với cậu đây? Nếu so về bề thế của nhà họ Dương, quen biết với quỷ cũng phải có đẳng cấp chứ nhỉ.

Dương Hoa không biết, những suy nghĩ linh tinh trong đầu cậu người nọ đều nghe được, thế nên tự nãy giờ hắn vẫn im lặng, theo dõi biểu tình trên gương mặt của đứa nhỏ này.

Trẻ nhỏ đáng yêu, trẻ nhỏ dễ dạy dỗ.

Lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió, trận gió này vô cùng quái dị. Dương Hoa bị gió thổi cát bụi thẳng vào mắt, cay cay dụi dụi hồi lâu.

Nội tâm của người nọ chùn xuống, lẽ ra ta nên ngăn em từ đầu, ta không nên để em đến đây, càng không nên cho em chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay.

"Gió ngừng rồi, em đi theo ta, ta đưa em đi lấy túi."

Dương Hoa lờ mờ vẫn không nhìn rõ đường đi, loạng choạng đi được mấy bước suýt đã ngã nhào về đằng trước. Người nọ thấy vậy vội vã đỡ lấy cậu nhưng hạn chế tiếp xúc quá lâu, cậu vừa đứng vững lại hắn cũng nhanh chóng buông tay.

Hắn không thể hấp thu tinh lực của con người, không thể làm tổn thương đến đứa trẻ này.

.....................................................................

Lời tác giả: Quỷ nhưng chẳng phải quỷ, mỹ nam công của chúng ta là ai thì chương sau ắt sẽ rõ nhé độc giả thân yêu của tôi.

Hãy chờ đón Chương 02 và đừng quên bấm theo dõi tôi trên NovelToon nhé!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play