Sau khi biết mình xuyên thư Thẩm Đình Nam cố gắng nhớ lại nội dung ,lòng thì nao nao, hứng thú trước sự kì bí xảy ra ở cậu khặc..khặc.
Trần Hoài Nam: "hummm...hình như tên công chính của quyển tiểu thuyết này là Lục.. gì ấy nhỉ..a nhớ rồi là Lục Hạo Nhiên. Vì lúc trước hai nhà họ Thẩm và nhà họ Lục có giao tình nên mới quen biết nhau, họ gặp nhau trong một buổi tiệc giao lưu Lục Hạo Nhiên thấy Thẩm Đình Nam kiêu căng hống hách nên chán ghét y nhưng dần dần tiếp xúc cảm thấy thích rồi bắt đầu theo đuổi nhưng ai có ngờ Lục Hạo Nhiên hắn lại bệnh hoạn như vậy chỉ cần Thẩm Đình Nam đối xử tốt với ai thì người đó sẽ bị tai họa cuối cùng hai người cãi nhau làm cho Lục Hạo Nhiên cảm thấy Đình Nam không yêu hắn nữa nên đã giết y rồi tự sát."
Cậu buộc miệng nói ra lời thô tục: " Đờ mờ."
Ông quản gia nói vơi cậu:" Cậu chủ yên tâm bây giờ ông bà chủ bận công tác ở nước ngoài, nên cậu yên tâm tôi sẽ giữ bí mật này với hai người cho ông bà chủ không phải lo."
Thẩm Đình Nam hoàn hồn nhìn quản gia đ ầy sự kính trọng đối với người lớn tuổi:"Ông có thể nói cho cháu biết lúc trước cháu như thế nào không ạ."
Quản gia thở dài nói: " Cậu chủ lúc trước à..là một người không coi ai ra gì nhưng mà rất có hiếu, cậu thường xuyên giúp ông Thẩm và bà Thẩm xử lí công việc. Hay tổ chức tiệc tùng ăn chơi bên ngoài....bla....bla..."
Thẩm Đình Nam cũng hơi ngỡ ngàn khi nghe quản gia nói, thật sự may mắn là y còn cứu được không tới nỗi phản nghịch làm ba mẹ lo lắng.
Thẩm Đình Nam nói: " Hôm nay cháu sẽ ra ngoài, bây giờ ông chuẩn bị cho cháu đi. "
Quản gia đáp: " Vâng."
__________________
Thẩm Đình Nam ra ngoài nhìn ngắm bầu trời trong xanh và thầm nghĩ: " Hy vọng mình sẽ mạnh mẽ bước đi tiếp trên con đường mới không còn gặp phải người như gã tra nam kia."
Cậu vừa đi dạo vừa ngâm nga trong miệng không để ý phía trước có người mà đâm vào người ta 'Rầm'.
Thẩm Đình Nam khó chịu lên tiếng: "A.. ai đi đường mà không có mắt đụng người còn không biết xin lỗi thật đúng là người không có giáo dưỡng!!!"
Người đối diện lạnh lùng giọng hơi âm trầm lên tiếng: " Ha thì ra có người vừa ăn cướp vừa la làng, đi đường thì không nhìn đâm vào người khác thì ăn vạ đúng là phong cách của thiếu gia nhà họ Thẩm."
Thẩm Đình Nam khi nghe giọng nói đó thì ngay người chóc lát nhưng rất nhanh cậu bình tĩnh lại khi nghe người đó quen biết cậu , cậu nhìn lên cái người đang mặt cau mầy có , nhìn gương mặt quen quen nhưng trong kí ước cậu không có người này không lẽ là ảo giác đáng lẽ người đẹp thế này nếu cậu gặp một lần thì không thể quên được.
Thẩm Đình Nam là một người có chứng thanh khống.
Cậu chưa kịp lên tiếng thì người kia cất giọng châm chọc mỉa mai: "Đúng thật người như thiếu gia nhà họ Thẩm đâm người không biết xin lỗi còn bật lại chỉ trích người khác, ông bà Thẩm đúng là khéo dạy con."
Thẩm Đình Nam buồn bực đứng dậy lên tiếng: "Anh là ai?"
Lục Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Ồ thì ra cậu không nhớ ra tôi à, thật đau lòng quá đi thôi."
Cậu suy nghĩ thật lâu ' Cái giọng ngả ngớn này nghe quen quen giống công chính đó thì phải.'
Thẩm Đình Nam bất ngờ thốt ra: " Anh là Lục Hạo Nhiên bệnh hoạn đó à."
Lục Hạo Nhiên đen mặt chỉ vào mặt Thẩm Đình Nam tức giận mắng: "Cậu nói ai bệnh hoạn, cậu mới có bệnh người lớn lên ốm yếu da thì trắng như mấy đứa ẻo lả", còn đâu dáng vẻ tổng tài khiến mọi người khiếp sợ cơ chứ.
Thẩm Đình Nam và Lục Hạo Nhiên cãi nhau được lúc lâu thì tan rã trong không vui, mặt người nào người nấy đen như than họ thầm kéo nhau vào danh sách đen đối phương.
Khi đang đi lang thang trên đường Thẩm Đình Nam thấy trong hẻm nhỏ có một nhóm người đang vây quanh một bé gái cậu thấy không ổn nên đi lại hét lên: " Chúng mày như vậy lại đi ăn hiếp một bé gái có đáng mặt đàn ông không."
Một người mặt mài dữ tợn có vết sẹo dài trên mặt lên tiếng: "Ha nhóc con mày muốn cứu cô bé này à, tao thấy mày nên cút càng xa càng tốt đừng quấy rầy chuyện tốt của tụi tao không là mày biết tay đấy nhóc ạ."
Mấy tên xung quanh cười ha ha dữ tợn.
Thẩm Đình Nam không nói lời nào chạy lại đánh nhau với chúng một trận, cậu tung cú đấm vào bụng tên cầm đầu hắn ôm bụng ngã xuống mấy tên còn lại xông vào đánh cậu nhưng rất nhanh đã bị cậu hạ gục hết, cuộc ẩu đả khiến cậu hơi mất sức phải đứng dựa tường.
Thẩm Đình Nam trêu chọc lên tiếng: " A nói gì đấy kêu ai cút hả bọn đần ha ha."
Bỗng cô bé cậu cứu hét lớn với giọng run run còn sợ hãi: "CẨN THẬN."
Thẩm Đình Nam quay đầu thấy tên thủ lĩnh cầm dao tấn công cậu, cậu nhanh nhạy ngăn lại nhưng vẫn bị thương ở tay Thẩm Đình Nam tức giận đập cho tên đó một trận nữa rồi dắt tay cô bé đi.
Thẩm Đình Nam dò hỏi: " Em là ai, nhà ở đâu để anh đưa em về."
Cô bé lắc đầu khóc nức nở: "hic...hic...hic..anh nên băng bó tay lại đi máu...hic...chảy nhiều lắm..."
Thẩm Đình Nam thấy cô bé nói mới chú ý đến bàn tay đang chảy máu của mình , cậu xé một góc áo băng lại giọng từ tốn lên tiếng:
" Em không cần lo đâu anh không sao, nhà em ở đâu anh đưa em về."
Cô bé vẫn lo cho cậu mắt ngấn nước hai tay cầm tay cậu thổi thổi.
Cô bé: " Anh em nói bị thương thổi thổi sẽ không đau nữa..hic.. nhà em ở đường xx khu xxx".
Cậu xoa đầu cô bé cảm thấy bé con này đáng yêu giống mèo con khi thấy chủ mình bị thương lại liếm vết thương cho mình vậy.
Updated 55 Episodes
Comments
Anna lười
mới đọc một bộ truyện có anh công họ Thẩm xong,h thì qua thụ
2023-08-25
3
Nguyen Anh
tui muốn có con em như vậy quá
2023-08-06
1