Chương 2: Trúc cơ thất bại.

Huyền Phong bước đi nghiên ngã, nằm rạp xuống một bãi đất trống. Đưa tay gác lên trán, mí mắt có chút rưng rưng.

"Đột phá trúc cơ lại thất bại!" Huyền Phong nước mắt chảy dài, trong lòng đau đớn tột cùng, hắn đã trải qua rất nhiều lần thất bại, tuy nhiên...đây là lần thất bại đặc biệt.

Dáng người mảnh mai từ phía xa đi tới, Huyền Phong cảm nhận được khí tức gần gũi cho nên không mấy để tâm.

"Sư phụ, một phần tài liệu cũng đã luyện hết, người có muốn đi tìm kiếm tài liệu khác không?" Thư Linh tiến đến ngồi xuống đưa tay chọt chọt vào bản mặt của sư phụ mình.

"Sư phụ, mặt của ngươi cũng quá dày đi!"

"Đồ nhi, sao ngươi lại ở đây?" Huyền Phong đứng dậy, lâu lâu mí mắt, làm một động tác ta không sao không cần ngươi khóc lóc dùm.

"Ý của sư phụ, ta không thể tới?"

"Khụ-khụ ~ đồ nhi, ngươi đã đột phá luyện khí tầng mấy rồi!" Huyền Phong chuyển chủ đề.

"Ta...chỉ mới chín mươi tầng thôi!" Thư Linh nói.

Hạ cảnh giới: bao gờm 5 tầng.

- Luyện Khí Kỳ

- Trúc Cơ Kỳ

- Kết Đan Kỳ

- Nguyên Anh Kỳ

- Hóa Thần Kỳ

Trong mỗi cảnh giới phân chia những cảnh giới nhỏ từ 1 đến 9, nếu muốn trải qua cảnh giới Luyện Khí Kỳ.

Còn phải trải qua thời gian tu luyện cơ bản, thân thể bản thân phải rèn luyện một cách hoàn hảo.

Tứ Vi cảnh giới : bao gờm 4 loại.

- Huyết Mạch

- Thân Thể

- Gân Cốt

- Hồn Lực

[ Huyết Mạch ] Nói đơn giản là tu luyện bước khởi đầu, lưu thông dòng máu chảy mạnh, làm cho các khí quản cũng như bộ phận bên trong cơ thể tăng cường độ thích nghi đối với linh khí.

[ Thân Thể ] Bước cơ bản thứ hai để đạt đến Luyện Khí Kỳ, nghe tên cũng đã biết là rèn luyện thân thể đến một trình độ nhất định để thích nghi với việc xung kích cảnh giới, nếu thân thể không đủ cứng, chắc chắn sẽ nổ tung hoặc vỡ nát mà chết.

[ Gân Cốt ] Cơ bản thứ ba, rèn luyện xương cốt bên trong cơ thể, cũng như gân cốt nâng cao để tránh việc bạo phát do hấp thu linh khí tràn vào quá nhiều.

[ Hồn Lực ] Đây là bước cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất, tu luyện hồn lực đến một cấp độ nào đó, sẽ cảm nhận được thiên địa linh khí xung quanh, hấp thu linh khí và tăng tiến đến cảnh giới mà người phàm gọi là tiên nhân, Luyện Khí Kỳ.

Hai sư đồ lại là một loại người thiên tài, à...không, phải nói là biến thái trong biến thái thì đúng hơn, công pháp mà Huyền Phong truyền cho Thư Linh, một trong các công pháp do hắn sáng tạo tăng tiến Luyện Khí Kỳ đến đỉnh cao hoàn mỹ mười tầng, nhưng không hiểu vì sao công pháp xảy ra dị biến, Thư Linh từ khi đột phá đến Luyện Khí Kỳ tầng mười một, Huyền Phong đã biết chắc nàng sẽ đi theo con đường mà hắn đang trải, đau đớn đến thế nào, cô đơn ra làm sao.

Nói đến cũng lạ, đột phá Luyện Khí Kỳ chỉ tăng một trăm năm tuổi thọ.

Thế mà Huyền Phong lại sống đến tận mười nghìn năm vẫn khỏe mạnh, đến cả thân thể cũng trẻ hóa như thanh niên hai mươi tuổi. Có lẽ hắn sở hữu một trong những đại huyết mạch hoặc được Thiên Đạo ưu ái cho một cái cuộc đời bất tử chăng.

"Sư Phụ, ta theo người đã nhiều năm rồi, tuy người đối xử với ta rất tốt, nhưng ngoại trừ vài bí kíp tu luyện cảnh giới, vài kỹ năng cơ bản, với thanh kiếm gỉ sét mà người cho ta khi mới bái sư, thì ta chẳng có gì cả a!" Thư Linh cằn nhằn.

"Đến cả tài nguyên do cha ta chuẩn bị cũng là một tay người mượn dùng hết!"

Nàng than thở cảm thán, trong đầu nhớ đến bạn cũ đã quen lúc trước, người nào cũng là thiên tài chỉ mười mấy tuổi đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy tầng chín. Vì được các đại tông môn để mắt, các thứ bảo vật, linh bảo đã chất đầy thành kho.

"Đồ nhi, lúc trước khi thu nhận ngươi, ta đã nói qua vài từ cấm, đi theo vi sư không xem xét thân phận, không nói đến tiền tài!"

Thư Linh hai tay chống nạnh nói: "Không phải là người không có tiền đồ, nên mới nói thế sao! Người đừng giả vờ thanh cao, nếu như cha ta biết được mấy tài liệu quý giá đều bị người tiêu dùng sạch, chắc chắn sẽ bắt ta bỏ đi người sư phụ này!"

"Khụ...khụ ~ ta muốn trải nghiệm cuộc sống của phàm nhân, chỉ đơn giản là sống qua ngày, những thứ bảo vật vô giá ta không quan tâm, đúng đúng ~ là ta không quan tâm a!" Huyền Phong cố gắng giải thích ta đây là phàm nhân khốn khổ.

Hắn càng giải thích, khuôn mặt Thư Linh lại càng nhăn nheo, nhìn qua khác nào mấy bà lão bảy mươi tuổi chứ.

Cái đùi lớn này hắn chắc chắn ôm, cho dì là phải nói dối bỏ đi sỉ diện của mình.

Tiếng chân bước trên lá cây đều đặn, Huyền Phong và Thư Linh đứng phía dưới chân núi.

"Tới nơi rồi!" Huyền Phong nói.

Dưới chân núi, bật thang đá rong rêu nằm rải rác, cây cỏ nhìn qua rất kỳ lạ, cỏ này không được bình thường, bên ngoài lá những cạnh sắt nhọn như dao mang, chỉ cần sơ sẩy có thể sẽ bị chém đứt.

Ngọn núi bị một lực đánh lõm vào tạo thành như thân hình mãng xà khổng lồ đang quấn quanh. Bật thang tính ra cũng vài trăm. Huyền Phong hai tay nhanh chóng thủ pháp, linh lực hóa hình tạo thành kết giới bao quanh Thư Linh.

"Được rồi, an toàn vẫn là trên hết."

"Sư phụ, người lo lắng thái quá rồi!" Thư Linh chán nản nói.

Tiếng bước chân đều đặn phát ra, thời gian trôi nhanh, chỉ còn vài bậc thang đá nữa là đến nơi. Xung quanh mây mù che chắn, tựa như tiên cảnh bồng lai, Huyền Phong chân bước nhanh hơn, cuối cùng đã đến được đỉnh.

Phía trên đỉnh núi Trúc Bạch, một bãi sân rộng rãi hiện ra, vài căn nhà đơn sơ đủ tạm tá túc qua ngày, chính giữa trung tâm trồng một cây cỗ thụ lớn chiếm lấy năm phần nơi này. Bàn ghế, dụng cụ đều sắp xếp cẩn thận gọn gàng, nền đá cũng được lát hoàn mỹ.

Không hiểu vì sao chỉ cần về lại nơi này, nàng cảm thấy tinh thần thoải mái, tâm cảnh biến hóa không ngừng, ngồi xuống ghế gỗ, tự rót cho mình một chén trà, đưa ánh mắt nhìn thương khung, trong lòng nhung nhớ quê nhà.

Huyền Phong đi đến ngồi xuống bàn tự rót cho mình một chén trà, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó nói: "Đồ nhi, ngươi mới mười chín cái tuổi thanh xuân, đừng nên uống trà có hại cho việc khai khiếu!"

"Chỉ có một ấm trà, người cũng định giành với ta!" Thư Linh nét mặt không vui nói.

Huyền Phong vừa uống một ngụm nghe được lời này, nước trà chưa được nuốt trôi xuống bụng đã phun hết ra ngoài.

"Khụ..khụ, ngươi tưởng vi sư là ai, một cái ấm trà giành giật với ngươi làm gì chứ!?"

Thư Linh đứng dậy vội bước về phòng mình, trong lòng cảm thấy chán nản: "Ta về phòng tu luyện đây."

Nếu lúc trước ta từ chối lời của cha, từ chối việc bái sư thì đâu khổ đến mức này.

 

Thư Linh là một tiểu thư gia tộc giàu có, ăn no mặc đủ là chuyện thường ngày, bỗng một hôm cha nàng nói có khách tới chơi, kêu nàng phải ra ngoài nghênh đón, trong lòng nàng có dự cảm không lành nhưng cũng phải nghe theo lời cha.

Chín năm trước.

Lần đầu tiên gặp mặt Huyền Phong nàng ngạc nhiên vì vẻ ngoài thanh tú của hắn, khuôn mặt có chút ngại ngùng đỏ ửng.

Lòng tự hỏi cha nàng muốn gả tướng công cho ta?

[ Đại điện Lý gia ]

"Nha đầu, mau lại đây!" Lý Ngạo Thiên nói.

Nàng chấp tay hành lễ: "Tiểu nữ Thư Linh, tham kiến tiền bối."

Huyền Phong gật đầu tỏ ra hài lòng: "Đứa nhỏ này của ngươi, căn cơ rất tốt."

"À...haha, để tiền bối chê cười rồi." Lý Ngạo Nhiên là tên của cha nàng, một trong các đại gia tộc lớn nằm trong Thành Bắc Dương.

Mà nàng khi còn ở gia tộc mang tên Lý Giai Kỳ, khi theo Huyền Phong được hắn đặt cho cái tên Thư Linh. Trong lúc đặt tên cho đồ đệ Huyền Phong lấy một cái tên Thư Đồng, nàng liền liên tiếp phản đối, cho nên mới có Thư Linh ngày nay.

Sau khi làm thủ tục nhận để tử, Huyền Phong cáo từ gia chủ Lý gia, dắt theo Thư Linh rời đi, lúc ấy nàng chỉ mới mười tuổi.

Trải qua chín năm dù có chút thất vọng với tính cách của sư phụ, nhưng nàng biết Huyền Phong hắn thực sự rất mạnh, nàng từng chứng kiến hắn đại chiến với yêu thú cảnh giới Xuất Khiếu, làm cho nàng trợn lòi cả con mắt.

Luyện Khí Kỳ một quyền đánh chết yêu thú cảnh giới Xuất Khiếu nói ra ai mà tin cho được chứ, đấy là câu nói trong lòng của nàng khi chứng kiến thực lực khủng bố của Huyền Phong, ánh mắt nàng lúc đó tỏa sáng như sao trên trời.

Cha nói đúng, bắp đùi lớn này phải ôm. Thư Linh gật đầu kính nể người sư phụ này.

 

"Đồ nhi này của ta, tính tình cũng khá nóng nảy a!" Huyền Phong cười khổ.

"Trong kho cũng đã hết thực phẩm, chắc phải ra ngoài hái chút rau quả. Mẹ nó cuộc sống dù nhàn hạ nhưng cũng quá khó khăn đi!".

Dù đã đạt đến cảnh giới tiên nhân Luyện Khí Kỳ nhưng chỉ mạnh hơn người thường đôi chút mà thôi, về phần bụng đói vẫn không thể tránh khỏi.

Tiến đến nhà kho, Huyền Phong mang theo một cái giỏ trúc sau lưng, cầm đại đao trên tay, Huyền Phong gật đầu hài lòng: "Hôm nay chọn ngươi đi."

Lúc lên núi hắn bước chậm chạp, lúc xuống núi Huyền Phong một cái nhảy đã tiếp đất, mặc cho có bị cắm đầu hay không. Chân vừa đáp đất khói bay mù mịt, động tĩnh có chút lớn, làm yêu thú xung quanh chú ý tới hắn.

Huyền Phong một đường không gặp trở ngại, dù sống trong núi xung quanh đều là yêu thú, nhưng bọn chúng không hiểu vì sao, chỉ cần thấy Huyền Phong liền bỏ chạy, cứ như bọn chúng được tiền bối đời trước hoặc ai đó cấy ký ức vào não, cho dù trải qua bao nhiêu kiếp cũng không thể quên được hình tượng đại sát yêu giới của Huyền Phong.

Đến cả những yêu thú vừa sinh ra thừa hưởng huyết mạch từ đời trước, vẫn chưa mở ra linh trí khi gặp hắn cũng phải hoảng sợ mà bỏ chạy.

Nhiều lúc Huyền Phong cũng tự hỏi? yêu thú thì cũng thôi đi, vì sao đến cả mấy con cóc ghẻ, ruồi muỗi gặp hắn cũng quay đầu chạy, bay đi.

"Ta hôi hám đến thế sao, ta xấu đến như vậy sao, các ngươi con mẹ nó! Đến gần ta một chút cũng không được hay sao!?"

Hắn tuổi thân xoa xoa cái bụng đói thầm nói: "Hôm nay lại phải ăn chay rồi."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play