Chương 3: Lại muốn ta kiếm tiền sao

"Hôm nay chỉ có rau, ngươi cố mà ăn để lót dạ dày!" Huyền Phong nói.

Thư Linh không để ý bữa ăn có những gì, tay nàng cầm đũa gấp nhanh thức ăn đưa vào miệng, cảm thán trước tài nấu ăn của sư phụ mình: "Sư phụ, rau này người nấu cũng ngon đấy chứ!"

Trong đầu Huyền Phong vô số món ăn xuất hiện, nào là thịt yêu thú cắt miếng, nào là đầy bàn toàn là thịt, thở dài buồn bã nói: "Ta muốn ăn thịt a!"

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Xoay quanh núi Trúc Bạch, yêu thú không kể xiết, thực lực cũng là rất mạnh, cái vấn đề ở đây chính là rất khó để bắt được, còn phải nói đến sự lựa chọn khẩu vị của hắn.

Huyền Phong có thể săn giết yêu thú dễ như trở bàn tay nhưng hắn lại chọn đối mặt với yêu thú, những yêu thú có tính tranh đấu, thịt mới có giá trị để hắn thưởng thức mới đáng để hắn săn giết.

Cũng có thể nói là do hắn lười đuổi theo bọn chúng, chỉ có việc đột phá cảnh giới mới khiến hắn có hứng thú mà thôi.

Cầm đôi đũa tre, Thư Linh liên tục cho rau vào mồm nhai trong rất ngon miệng, nhìn sư phụ một mặt ảm đạm mới nói: "Sư phụ không phải lúc trước người nói, ăn rau rất tốt cho sức khỏe sao!"

"Tốt thì có tốt, ăn nhiều đâm ra chán! Ta nói, đồ nhi ngươi nghiện rau sao!?"

Thư Linh cười cười: "Hay là người ra ngoài một chuyến đi, biết đâu bắt được yêu thú đem về. Không phải tại cái tính của sư phụ hay chê bai, cho dù ăn qua năm tháng, thịt yêu thú cũng không ăn hết nha."

Huyền Phong đặt đũa xuống bàn không còn tâm trạng để thưởng thức mỹ vị rau củ.

Thấy sư phụ không muốn nói đến chuyện này, Thư Linh nghĩ đến chuyện khác lại nói: "Sư phụ, tài luyện đan của người cũng không kém gì mấy tên đan sư cấp cao, tại sao không thử luyện đan dược bán đi, có thể kiếm một chút linh thạch nha!"

"Dùng linh thạch mua thịt dự trữ, ta thấy còn dễ dàng hơn đi săn giết yêu thú."

Huyền Phong thở dài: "Khi trước ta đã từng thử luyện đan dược, nhưng đan dược ta luyện lúc đó có vài độc tính mạnh!"

Nói tới đây hắn tức giận.

"Cái lũ gia tộc chó chết! bọn chúng không đọc hướng dẫn sử dụng mà ta đã kèm theo khi bán đan dược!".

"Đan dược để sử dụng cho trường hợp trúng độc tính cực mạnh, bọn chúng chỉ trúng một ít độc tố, lấy viên đan dược uống đi, lập tức bị phản phệ mà chết, có ngu không chứ!".

Huyền Phong uống một ngụm trà rồi lại nói tiếp: "Sau đó tin đồn lan truyền đi, ta bị cấm bán đan được, từ đó chẳng ai dám mua đan dược của ta!"

Thư Linh ôm miệng cười thầm: "Sư phụ, người chọc vào đại nhân vật rồi!"

Nàng mở nắp ấm trà cho thêm vài lá trà khô sau đó tự rót cho mình một chén, hương thơm tỏa ra ngào ngạt làm cho không khí càng thêm dễ chịu.

Đưa cánh tay thon gọn của mình, Thư Linh cầm lấy chén chà nhâm nhi thưởng thức.

Huyền Phong ngồi bên cạnh lắc đầu.

"Không phải đại nhân vật, mà là vua của Tiên Triều a!"

"Phụt!!!"

Thư Linh trà chưa trôi xuống cổ họng đã phun hết ra ngoài, ho khan vài tiếng sau đó mới hỏi: "Cái gì? Vua Tiên Triều?"

"Sư phụ người đang đùa ta sao!"

Huyền Phong đưa tay lâu đi vài giọt nước còn đọng lại trên khuôn mặt mình: "Ta nói này đồ nhi, sao cứ nhắm bản mặt soái ca của ta mà bắt nạt chứ?"

"Người chưa trả lời câu hỏi của ta!" Thư Linh ép sát khuôn mặt mình tới sư phụ, mặt nhăn nhó nói.

Huyền Phong động tác nhanh chóng né kịp, tay đưa lên đẩy bản mặt kinh dị của đồ nhi mình, vội nói: "Ta có nên chuyển chủ đề khác không?"

Nàng thở dài, cầm lấy khăn tay đưa cho sư phụ, trong đầu có vài điều muốn hỏi lại tiếp: "Người còn biết làm gì ngoài việc luyện đan."

Huyền Phong trầm tư. Lại muốn ta kiếm tiền sao?.

"Ờ thì..."

"Ta còn biết bố trí trận pháp, luyện kim, luyện khí, luyện khoáng, luyện thú...!"

Chưa nói hết câu, tay Thư Linh vung lên trước mặt Huyền Phong.

"Dừng!"

"Ta còn..."

"Được rồi."

"Nhưng mà... Ta còn biết..."

"Sư phụ, người không cần nói nữa." Thư Linh cảm thấy khó chịu.

Sư phụ hiểu biết nhiều như vậy, lại không biết tận dụng tốt để kiếm linh thạch. Cái dạng sư phụ này tính cách thật không tốt chút nào.

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều!" Huyền Phong đứng dậy từng bước đi về cửa chính thân thể tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn chẳng khác gì lão đại không nhiễm bụi trần.

"Từ khi trải qua vụ luyện đan đó, ta đã bị cho vào danh sách đen, ngươi có nhìn thấy đóm đen trên đầu ta không!"

Nàng nghe vậy khó hiểu, nheo mắt nhìn mới thấy rõ một chấm đen mờ ảo bay lơ lửng trên đầu của Huyền Phong. "Cái này! Sao lúc trước ta không thấy!"

"Là do bí pháp ta mới sáng tạo đem cái thứ chó chết này che giấu đi!"

Thư Linh nuốt một ngụm nước bọt.

Theo như câu chuyện cha nàng từng kể hồi còn bé, nếu ai dính phải Hắc Trì Sát này, chỉ có thể sống đến mười năm.

"Sư phụ chẳng lẽ người sắp chết a!" Nàng nói mà không biết ngượng mồm, một lời thằng thắng làm cho lòng ngực hắn có chút đau nhói.

"Khụ-khụ, đối với ta nó chỉ là đồ trang trí thôi, nhớ không nhầm thì lời nguyền này cũng đã từ 3000 năm trước rồi!"

"3000 năm!" Thư Linh ngạc nhiên, hỏi dồn: "Cho ta mạo muội hỏi! Sư phụ hiện tại đã bao nhiêu cái tuổi thọ?"

"Ờ thì ~ Chắc là tầm mười nghìn không trăm ba mươi bốn cái tuổi thọ hoặc là hơn cả thế!"

Nghe tới đây Thư Linh trợn trừng con mắt: "Ngươi nói láo, rõ ràng lúc trước khi bái sư ngươi nói mình chỉ mới 134 năm tuổi!"

Huyền Phong vẩy vẩy tay.

"Tùy ngươi có tin hay không, tìm một đồ đệ tốt phải biết dùng trí!".

Cũng đúng, một tên Luyện Khí Kỳ như hắn ai lại bái làm sư phụ cơ chứ, huống gì đến cả Trúc Cơ Kỳ nhận đồ đệ cũng có chút miễn cưỡng, nếu như không phải chứng kiến được thực lực của Huyền Phong, cha nàng sao lại bắt nàng bái hắn làm sư chứ.

Còn đem cái tuổi thật của mình nói ra, một kẻ sống vài ngàn năm lại một thân tu vi Luyện Khí Kỳ, nói ai lại bái sư? Đến chó nó còn chê.

Hắn mặc kệ đồ đệ mình suy nghĩ cái gì, tâm hồn bình thản, thân thể ngang nhiên mà bước tiếp. Đi đến một từ đường, Huyền Phong đứng trước một pho tượng lớn bằng đá, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, pho tượng này tạo hình giống với một người hắn quen trước đây, đốt lên ba cây nhang cắm vào bát hương.

Hắn hai tay đặt sau mông, mắt nhìn pho tượng trong lòng tiếc nuối: "Trịnh Tư ơi là Trịnh Tư, nếu như lúc trước ngươi không đi theo con đường tà ác, chắc hiện tại ngươi đã phi thăng rồi!"

4000 năm trước.

Trịnh Tư.

Một đứa trẻ mồ côi do Huyền Phong nhặt về nuôi dưỡng, vài năm sau thì được hắn nhận làm đồ đệ, là một trong các thiên tài ở Bắc Hải, chỉ mới 10 tuổi đã vào Trúc Cơ, 30 tuổi đã tiến đến cảnh cửa Kim Đan Kỳ.

Nhưng khi tu luyện đến 100 năm, tu vi của hắn thụt lùi không phanh, tìm kiếm nguyên nhân nhưng vẫn không thể nào tìm ra. Đột phá cảnh giới thất bại, nhục thân xảy ra biến hóa dị thường.

Dù cho sở hữu tu vi Hóa Thần Kỳ tầng 9, nhưng sức chiến đấu lại không bằng Hóa Thần Kỳ tầng 3. Linh lực bên trong đan điền cứ như bị nhiệt độ nung sôi, từng thời khắc đều muốn đốt cháy cơ thể của hắn.

Hắn từng hỏi qua Huyền Phong chỉ điểm, nhưng Huyền Phong chỉ là một Luyện Khí Kỳ làm gì trải qua tu vi đột phá nhanh chóng như hắn.

Huyền Phong cũng chỉ lắc đầu thở dài, mà Trịnh Tư kia từ khi biết được đáp án của sư phụ, liền bặt vô âm tín.

Khi Huyền Phong gặp lại hắn, thì lúc này hắn đã trở thành một trong bốn đại ma đầu, xem mạng người như cỏ rác, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đồ sát vài chục cái thành trì, trong đó còn có các đại môn phái và tông môn.

Mà tu vi của hắn lại cực kỳ tăng tiến không ngừng, chỉ trong 10 năm ngắn ngủi đã đạt tới Trung Cảnh Giới - Luyện Hư.

Trung cảnh giới: bao gờm 5 tầng.

- Xuất Khiếu Cảnh

- Luyện Hư Cảnh

- Hợp Thể Cảnh

- Độ Kiếp Cảnh

- Ngộ Đạo Cảnh

Chia làm 9 cảnh giới nhỏ.

Huyền Phong vì sợ hắn sẽ đại khai sát giới, lập tức đánh tan thân thể, thu lại thần hồn phong ấn vĩnh cửu.

Lúc bị phong ấn, khuôn mặt Trịnh Tư còn lộ ra một mặt khiếp sợ, hắn rất muốn hỏi vì sao, Luyện Khí Kỳ lại mạnh như vậy.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, Thư Linh bước vào từ đường, đứng đằng sau sư phụ mình. Ánh mắt sáng như sao trên trời nhìn pho tượng.

Nhiều lần sư phụ đến đây đều mang một vẻ ưu sầu.

Rất muốn biết người này là ai, Thư Linh không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đưa tay cầm lấy mảnh áo của sư phụ mình giật giật. "Sư phụ, người này là tổ tông của sư phụ sao!"

"Không phải, đây là sư huynh của ngươi đó!" Huyền Phong nói lớn: "Tại sao lại nói là tổ tông của ta!?"

"Người tức giận gì chứ! Ta chỉ đoán thôi mà. Nhưng ta cảm thấy pho tượng này còn soái ca hơn sư phụ nha." Giọng ý đầy trêu chọc, Thư Linh làm một động tác bất đắc dĩ.

Trên mặt bộc lộ sự tức giận, Huyền Phong quay đầu chỉ vào mặt đồ nhi quát mắng: "Soái cái muội muội nhà ngươi! Còn nói ta không soái bằng hắn!"

Tức giận, thật sự hắn rất tức giận. Lại nói hắn không đẹp trai bằng cái tên ma đầu trước mặt.

Tức cũng phải thôi, ai lại nghĩ đại đồ đệ mà mình hết mực chiều chuộng lại là một đại ma đầu cơ chứ, đã vậy nhị đồ đệ còn bảo là tổ tông của hắn, chẳng khác nào nói Trịnh Tư kia đang đè đầu cưỡi cổ hắn a.

Còn nói pho tượng đẹp trai hơn hắn, cái này khác gì so với tạo phản.

Cứ tưởng là đại tổ tông của sư phụ, thì ra là đại sư huynh, khí thế tỏa ra thật sự làm cho người ta chán ghét, vì sao trong lòng ta lại muốn đập nó đến vậy.

Thư Linh nhiều lần đi lướt qua, cảm thấy nơi này tỏa ra ma khí làm nàng chán ghét.

Tay không tự chủ được mà rút ra thanh kiếm gỉ sét, nhìn qua thì là đồ bỏ, nhưng uy áp từ thanh kiếm phát ra không thể xem thường.

"Đồ nhi, ngươi muốn làm gì!" Huyền Phong có chút lo sợ, hắn chỉ vừa chửi vài câu, đệ tử lại rút kiếm.

"Sư phụ, cơ thể không nghe ta điều khiển, dường như rất muốn đập nát pho tượng trước mặt." Thư Linh cầm kiếm trên tay chỉ về hướng pho tượng, cảm xúc dâng trào cứ như là gặp đối thủ truyền kiếp.

Huyền Phong thấy hiếu kỳ liền hỏi: "Vậy... ngươi dám đập không?"

Hai người đưa mặt nhìn nhau, Thư Linh khó hiểu, Huyền Phong gật đầu, chỉ thấy Thư Linh cầm trong tay thanh kiếm gỉ sét lập tức phát lực chém tới, đem pho tượng chém thành 5 6 khúc.

Còn Huyền Phong đứng đằng sau nàng, hai tay vỗ phành phạch đã vậy hắn còn đứng cổ vũ cho Thư Linh, chẳng có một chút tiếc nuối nào hiện trên khuôn mặt của hắn.

Khi chém xong bức tượng, Thư Linh cảm thấy trong lòng dễ chịu. "Ta có gì mà không dám!" Thư Linh ưỡn ngực nói.

"Đây mới đúng là đệ tử của ta!" Huyền Phong dơ ngón tay cái khen ngợi.

Hắn không cảm thấy tức giận mà còn khen Thư Linh hết lời, dù gì hắn cũng như nàng, cái tên Trịnh Tư đúc thành tượng kia, cũng không biết qua bao nhiêu lần Huyền Phong nhìn thấy chướng mắt đập đi.

Nhưng dù gì cũng là tình sư đồ, cho nên hắn cứ lặp đi lặp lại, đập rồi lại tạc, vì vậy Trịnh Tư mới tồn tại cho đến ngày nay.

Chứ nếu không, cơ hội xuất hiện cũng là không có a.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play