Caution Keep Out

Caution Keep Out

Chương 1. Lời tỏ tình của điêu khắc

"Nếu như thế, thì nó sẽ là như thế; còn nếu nó là thế thì nó đã là như thế rồi; nhưng vì nó không là như thế, nên nó không như thế. Đó chính là logic" - Lewis Carroll.

***

Thời tiết trong thành phố khá lạnh. Tuyết rơi lả tả.

Trong nhà kho tăm tối thiếu ánh sáng đầy mùi ẩm mốc, chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của xi măng đến ớn lạnh. Kẻ cầm cây bay dính đầy xi măng, nhìn tác phẩm của mình, nhếch miệng cười thỏa mãn.

"Em như cánh bướm xinh đẹp dễ dàng bay mất

Phải làm sao?

Chỉ như vậy em mới vĩnh viễn là của anh

Vĩnh viễn...".

...

Thời tiết này khiến nữ cảnh sát vừa mới vào nghề muốn một ly cà phê ấm nóng. Cô vừa bước vào văn phòng, không chú ý va phải người. May mắn cốc cà phê kia không đổ.

"A, thật sự xin lỗi anh! Anh có...".

Người kia không mặc cảnh phục, cầm một tệp tài liệu, chỉ mỉm cười nhìn cô : "Không sao. Cô là người mới à?".

Nữ cảnh sát kia bừng tỉnh, hành động trở nên luống cuống : "Vâng, em... em mới... là người mới".

"Vậy cố gắng làm việc thật tốt nhé! Sau này còn tiếp bước đàn anh đàn chị".

"Vâng".

Anh mỉm cười với cô rồi rời đi.

Nữ cảnh sát nhìn theo người kia, đôi mắt ngơ ngẩn, hai má hồng cả lên dù chẳng dùng phấn. Cô quay sang hỏi một đồng nghiệp : "Anh ấy là ai vậy?". Đồng nghiệp kia đáp : "Đại mỹ nam của tổ chuyên án, là đội trưởng Mộc Trì. Anh ấy tính tình rất tốt, đã lập nhiều thành tích, là thần tượng của tôi đó".

"Giỏi vậy sao?".

"Đúng thế. Đã là đội trưởng của tổ chuyên án, không giỏi sao được! Mà này, sao mua cà phê mà không mua cho tôi với?".

Mộc Trì trở về văn phòng của tổ chuyên án. Mấy ngày nay căng thẳng để phá được vụ buôn ma túy lớn, vừa mới có thời gian để nghỉ ngơi thì phải đi viết báo cáo. Cái này là vắt kiệt sức lao động quá đáng!

Vừa về, anh liền thấy mọi người trong tổ đang xem gì đó có vẻ rất chăm chú, bàn tán rất sôi nổi.

Anh bước đến, e hèm một tiếng khiến mọi người ngẩng mặt lên nhìn, "Các cô các cậu vui vẻ quá ha? Sao chưa thấy nộp bản kiểm điểm của các cô các cậu cho tôi?", vừa nói vừa vào bàn làm việc.

Dương Na Na giở giọng châm chọc trêu ghẹo, như cái cách hằng ngày cô vẫn làm : "Nhìn xem, Mộc đội trưởng của chúng ta gắt như vậy, thế mà gặp người khác dùng giọng dịu dàng lắm đó".

Nói đoạn, cả phòng ồ lên. Mộc Trì rất khó hiểu.

Lâm Thiên Bình cười : "Tiểu Trì, nếu có khó khăn gì trong giai đoạn này, cứ nói với anh em chúng tôi, hoặc hỏi hai cô gái của tổ chúng ta này".

Mộc Trì nhíu mày càng sâu.

"Tiền bối Lâm nói phải!", Lạc Vũ rất rất tán thành, "Đều là do dẫn dắt chúng em nên anh mới bận đến mức không có đối tượng. Từ giờ anh đừng quản chúng em, chúng em sẽ tự lo tốt cho mình".

Anh : "...".

Ngừng một lát, Lạc Vũ lại nói tiếp : "Nhưng Mộc đội trưởng, anh đừng về hưu quá sớm, chuyện kết hôn cứ để từ từ". Cậu là người ít tuổi nhất trong tổ chuyên án, kinh nghiệm không quá dày dặn nhưng rất được việc. Khó khăn lắm cậu mới có được một chân trong tổ đội. Nếu đội thật sự phải giải tán, cậu sẽ phải quay về sở cảnh sát mục nát ở dưới quê, lúc đó, miếng cơm cũng không có mà ăn, nói gì đến tương lai có thể lấy vợ?

Lâm Thiên Bình cười vỗ vào đầu Lạc Vũ : "Thằng nhóc này, cậu định để Mộc đội trưởng không có một mảnh tình nào sao?".

"Mọi người, bình tĩnh chút. Sao hôm nay mọi người hỏi tôi lạ thế?".

Anh bỗng nhớ tới ban nãy đi lấy tài liệu hình như có người đi theo anh, liền liếc mắt nhìn Dương Na Na, đè giọng xuống : "Na Na".

"Đội trưởng, em thề em đều nói với mọi người sự thật", Dương Na Na đưa tay lên thề, "Chị Tiểu Thố cũng ở đó với em, có thể làm chứng, đúng không chị Tiểu Thố?".

Bạch Tiểu Thố trước câu hỏi này của Dương Na Na chỉ gật đầu đáp : "Phải".

"Rốt cuộc hai người đã tuyên truyền cho cả đội những gì rồi?".

Bạch Tiểu Thố định nói thì Dương Na Na cướp lời : "Đội trưởng anh nói xem, tự nhiên anh lại nói với nữ cảnh sát kia rằng làm việc tốt để sau này thay thế vị trí của đàn anh đàn chị, không phải là đang chuẩn bị sẵn cho số phận của chúng ta sao?".

Mộc Trì phụt cười. Vậy là anh đã biết ban nãy bọn họ xem cái gì. Thế này cũng quá đa nghi rồi.

"Hai người không biết tự ý chụp ảnh của người khác khi không được sự cho phép của người đó là vi phạm pháp luật sao?".

"Đội trưởng, anh lại nỡ tính toán với bọn em thế sao?".

"Đúng vậy", Mộc Trì mở tài liệu vừa cầm về ra xem, "Thêm một bản kiểm điểm nữa".

Dương Na Na : "Anh quá tàn nhẫn!".

Mộc Trì : "Không tàn nhẫn với mấy người căn bản không được".

"Hay anh nhìn trúng người mới rồi".

"...". Anh đang thắc mắc trong đầu cô toàn nghĩ cái gì vậy?

Bạch Tiểu Thố nhìn anh, có chút trông chờ câu trả lời, nhưng chỉ nghe thấy anh nói : "Làm ơn làm việc chăm chỉ giúp tôi được không?".

"Được được được", Lâm Thiên Bình cũng không có hứng thú hùa theo Dương Na Na trêu ghẹo anh nữa, chỉ nói, "Mấy ngày nay tổ trọng án vẫn còn làm việc chăm chỉ lắm. Có phải là lão đội trưởng của bọn họ có ý muốn thách đấu ngầm với chúng ta không? Đua thành tích chăng?". Lạc Vũ hôm qua đi ăn tiệc mừng sinh nhật của bạn đến khuya mới về, mệt mỏi ngáp một cái : "Em mặc kệ! Em chỉ muốn nghỉ ngơi".

"Mơ đi". Mộc Trì vẫn xem tài liệu kia : "Tôi vừa gặp phó cục trưởng Mặc". Tất cả bỗng im bặt, không khí đã nghiêm túc hơn lúc đầu rất nhiều.

"Các cô cậu đoán xem vụ án lần này có gì thú vị?", Mộc Trì rất thích mở màn như thế này. Lạc Vũ thành thật đoán : "Liệu có phải là kẻ sát nhân biến thái không?". Mộc Trì đáp : "Cực kỳ biến thái".

Vào rạng sáng nay hiệu trưởng của một trường đại học gọi điện đến sở cảnh sát báo án. Ngay lập tức, phó cục trưởng Mặc điều động cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, đồng thời yêu cầu tổ chuyên án nhận vụ án này.

Vốn dĩ Mộc Trì cảm thấy không muốn nhận thêm bất kỳ vụ án nào trong vòng một tuần tới. Con người chứ đâu phải máy móc?

Nhưng phó cục trưởng Mặc đã gắt gao chỉ mặt, lẽ nào lại trốn được?

Mộc Trì cầm hồ sơ vụ án đưa cho mọi người xem. Một ảnh chụp hiện trường được ghim vào hồ sơ, xem kỹ một chút, lúc này tất cả mọi người mới trợn mắt kinh ngạc.

Đây là... giấu xác người trong xi măng?

"Nói một cách chính xác hơn", Mộc Trì nhìn sự thay đổi trong nét mặt của mọi người, rồi lại nhìn sang tệp hồ sơ : "Hung thủ dùng xác nạn nhân để dựng nên một bức tượng bằng xi măng cao một mét sáu mươi lăm".

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?", Lạc Vũ hỏi.

"Đi lấy lời khai trước", anh đáp.

Vụ án xảy ra tại một trường đại học nghệ thuật. Người được lấy lời khai là lao công của trường, tên Tiểu Mai.

Mộc Trì cùng Lâm Thiên Bình vào phòng giám sát lấy lời khai. Trong phòng thẩm vấn, một nam cảnh sát đang ngồi đối diện với Tiểu Mai. Một nam cảnh sát khác ngồi cạnh nam cảnh sát kia chuẩn bị giấy bút ghi chép.

Lâm Thiên Bình nói : "Chẳng phải trong phòng có lắp camera giám sát sao?". Mộc Trì cũng bất lực : "Cậu hỏi tôi làm gì, đây là yêu cầu của phó cục trưởng Mặc đối với người mới".

Nam cảnh sát bắt đầu, tỏ ra điềm tĩnh trấn an nhân chứng : "Chị cứ bình tĩnh, chúng tôi chỉ lấy lời khai, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để chị đi. Cũng mong chị hết sức hợp tác. Hãy nói cho chúng tôi biết những điều chị đã thấy một cách thành thật nhất".

Lâm Thiên Bình chợt cười, nói khẽ : "Đừng nói là nhân chứng, tôi căn bản cũng sẽ căng thẳng". Mộc Trì cũng cười theo, rồi hỏi một cảnh sát khác đứng gần mình : "Cảnh sát đang lấy lời khai kia tên là gì?". Người kia đáp : "Cậu ấy tên Bạch Cảnh". Lâm Thiên Bình liền nói : "Cậu hỏi tên cậu ta làm gì? Lại muốn tiếp bước đàn anh đàn chị?". Mộc Trì không đáp. Còn viên cảnh sát kia thì không hiểu hai người đang nói gì.

Không, cái chính là lấy lời khai mà!

Tiểu Mai cố gắng bình tĩnh trả lời : "Lúc đó là khoảng tám giờ sáng. Tôi được nhà trường nói lại rằng sinh viên trong trường phản ánh mấy ngày nay đi qua nhà kho đều ngửi thấy mùi hôi thối rất khó chịu, mà nhà kho này không được sử dụng tới, vì thế luôn khóa lại. Khi vào trong kiểm tra thì phát hiện có một bức tượng xi măng trong nhà kho".

"Sau đó?", Bạch Cảnh hỏi.

"Sau đó, tôi xác nhận mùi khó chịu kia là từ bức tượng xi măng, vì vậy đã báo cáo lại với nhà trường. Hiệu trưởng cũng rất ngạc nhiên vì bức tượng này, vì vậy đã cho người đập nó ra. Mọi chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi".

Nam cảnh sát bên cạnh Bạch Cảnh vẫn đang ghi chép. Bạch Cảnh hỏi tiếp : "Vậy chị có biết sinh viên nào là người đã phản ánh chuyện nhà kho có mùi lạ với nhà trường không?". Tiểu Mai lắc đầu : "Cái này tôi cũng không rõ. Nhà kho này nằm ngay gần lớp học điêu khắc, vì thế có thể là sinh viên ở đó phản ánh".

Đối chiếu với lời khai của những người khác cũng không có gì quá khác biệt.

Vậy là tổ chuyên án đến hiện trường vụ án để xem xét lại một lần nữa. Bức tượng xi măng chứa thi thể nạn nhân đã được chuyển đến cho bên pháp y. Vết tích còn lại chỉ là chút vụn vỡ của mảnh xi măng, ngoài ra còn có một số thùng carton đựng những dụng cụ để tạc tượng và một số họa cụ khác. Có cả những bức tượng điêu khắc của sinh viên bị hỏng cũng được chuyển vào nhà kho.

Có thể nói, hung thủ dọn dẹp hiện trường vô cùng sạch sẽ.

Nạn nhân được xác định là sinh viên của trường, tên Tần Y Y, đang học tại khoa thiết kế. Bên pháp y cũng đã có kết quả cho thấy nạn nhân đã tử vong ước chừng khoảng năm ngày trước đó, vì thi thể đang bị phân hủy nên mới sinh ra mùi như vậy. Hơi khó để biết cách thức hung thủ giết hại nạn nhân, nhưng nguyên nhân tử vong có lẽ là do ngạt thở vì bị hít phải xi măng.

Những chứng cứ thu thập tại hiện trường không có quá nhiều giá trị.

Đến trưa, tổ chuyên án tạm ngừng làm việc.

Lạc Vũ ăn khá thoải mái. Cậu ném hết mọi công việc sang một bên. Trái lại, mọi người có vẻ vẫn đang suy nghĩ đến vụ án.

Mộc Trì hỏi Dương Na Na : "Đã lấy được lời khai của bạn cùng phòng ký túc xá với nạn nhân chưa?". Dương Na Na gật đầu : "Bạn cùng phòng với nạn nhân có hai người, một là Vũ Thịnh Nam, hai là Ngô Tiểu Vân. Hai người này đều cho biết vào tối ngày mười lăm, tức năm ngày trước đó, Tần Y Y nói có việc gấp cần phải ra ngoài, vì thế nhờ bọn họ giúp cô ấy qua mắt khỏi quản lý ký túc xá. Nhưng tối hôm ấy Tần Y Y đã không quay trở lại phòng cho đến ngày được tìm thấy, chính là cái xác trong xi măng".

"Vậy vì sao hai nữ sinh kia không báo cáo với bên nhà trường?", Lạc Vũ hỏi.

"Sợ bị kỷ luật, liên lụy", Dương Na Na vừa ăn vừa đáp.

Bạch Tiểu Thố suy nghĩ rất sâu đến từng chi tiết trong vụ án, tìm xem có điểm bất thường nào không.

Lâm Thiên Bình nói : "Tiểu Trì, cậu cứ lôi công việc vào giờ ăn làm gì? Mau buông bỏ gánh nặng xuống mà nghỉ ngơi đi".

"Cậu làm tôi trở nên vĩ đại hơn rồi đó!", Mộc Trì nhoẻn miệng cười đùa.

"Cơ mà, mọi người cảm thấy hung thủ có thể là nam hay nữ?".

Mọi người đều dừng ăn, nhìn Mộc Trì như nhìn sinh vật lạ.

Sau vài giây đắn đo, Bạch Tiểu Thố đáp : "Em nghĩ, với cách thức giết người như thế này của hung thủ đòi hỏi rất nhiều về thời gian và sức lực, vì thế nên khả năng cao hung thủ là nam".

Mộc Trì chợt trở nên thâm trầm, rồi đáp : "Ừ nhỉ".

Tuyết trong thành phố đã tạm ngừng rơi.

***

Hot

Comments

DWEKKI

DWEKKI

cuốn lắm aa

2023-08-25

2

Junzier

Junzier

trêu dai dữ anh zai:)

2023-04-30

2

Đôn ki hô tê 2008

Đôn ki hô tê 2008

Hóng chị ơi

2023-04-28

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play