Bai Vasarit và chiếc mỏ tâm cơ của cô ấy

Tại thành phố Thiên Tân, Trung Quốc trên sân thượng của toà nhà bỏ hoang nọ là thân ảnh của một cô gái nhỏ. Thân hình mảnh mai, mái tóc đen nhánh được cắt ngắn đến ngang vai, khuôn mặt luôn ánh lên vẻ xinh xắn đáng yêu, đang ngồi trên lan can mơ màng đung đưa đôi chân thon dài của mình một cách thích thú, trong tay là chai rượu đã uống được hơn phân nửa, xung quanh là tàn thuốc lá có mẩu vẫn còn đang cháy đỏ rực lập lòe nhìn vô cùng thích mắt. Cô là Bai Vasarit, một cô gái nhỏ yêu thích sự tự do hơn bất cứ điều gì trên thế giới này, sẵn sàng chống lại nguyên tắc của KaKhunrac rời khỏi quê hương, đặt chân đến một đất nước xa lạ để thoát khỏi đống xiềng xích vô hình đang từng ngày, từng giờ xiết chặt lấy tâm hồn non nớt của đứa trẻ mười mấy tuổi ấy.

Bai còn nhớ đó một ngày mưa tầm tã đầu tháng 10, tại phòng làm việc của Gia chủ....

- Bai Vasarit con có biết bản thân mình đang nói cái quái gì không? Con nói lại ta nghe xem? khốn kiếp con nhỏ ngu ngốc này. Ta nuôi dạy con, yêu thương con, chăm sóc con không phải để con nói những điều như thế. Hãy quay trở về phòng và suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy đến tìm ta.

Nhìn ánh mắt rực lửa của KaKhunrac, Bai biết lão già đã bị mình chọc đến mức tức giận vô cùng. Nhưng không giận sao được, niềm tin yêu cùng hi vọng bao lâu nay của ông chỉ vì một câu nói của Bai mà tất thảy đều sụp đổ. Thế nhưng Bai vẫn muốn lấy chính mình ra đặt cược một lần, cùng lắm là chết chứ có gì to tác đâu mà phải sợ. Bai nhìn thẳng vào mắt ông nội, thần thái điềm nhiên, không run rẩy, không sợ hãi mà nói với giọng chắc nịch.

- Con xin nhắc lại, con sẽ từ bỏ cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.

KaKhunrac nhìn thẳng vào cháu gái mình, lửa giận trong lòng trước giờ luôn kìm nén bỗng nhiên bùng nổ.

- Mày đang giận dỗi chuyện tao giết chết mấy đứa vô dụng bên cạnh mày để răn đe đúng không? Là do mày ích kỷ nên mới khiến những người xung quanh mày phải chết. Nếu không muốn chúng nó về chầu ông bà thì bản thân mày phải mạnh mẽ, phải nghe lời hơn đi chứ? Đã mang họ Vasarit thì không có quyền được lựa chọn. Mày cứ như vậy thì không xứng đáng với cái họ mà mày đang mang đâu đồ ngu xuẩn...

Vừa nói ông vừa cầm lấy những quyển sách dày cộp trên bàn ném thẳng vào đầu Bai, cô bé không hề né tránh mà dùng đôi mắt lạnh của mình nhìn thẳng vào người ông trước mặt, cười khẩy.

- Này lão già, ông có chắc là con thích cái họ đấy không vậy? Điều con hối hận nhất trên cuộc đời này chính là mang cái họ Vasarit khốn kiếp này đấy. Con thật sự thắc mắc rằng tại sao ông có thể ngủ ngon hàng đêm khi đôi tay mình đã nhuốm máu của nhiều người vô tội như vậy? Ông không sợ nửa đêm họ đến đòi mạng à? Ông luôn ép con phải như thế này, như thế kia mới xứng đáng với cái họ mình mang. Đúng là khốn kiếp, thật sự khốn kiếp mà. Ông mới chính là kẻ ích kỷ nhất trên cuộc đời này. Nếu hôm nay ông cản con lại, con sẽ giết chết đám cháu ngu xuẩn kia cho vừa lòng, sau hôm nay đừng hòng một thằng nào sống được ...

Từng câu từng chữ mà Bai nói như những vết dao đâm thẳng vào trái tim tưởng chừng đã chết ấy của KaKhunrac, một vết rồi lại hai vết...Ông ta biết cháu gái mình là đứa cứng rắn đã nói là làm, nếu cứ một mực giữ nó lại không chừng nhất định sẽ xảy ra chuyện. Ông không muốn bi kịch ấy lại một lần nữa xảy ra trong gia tộc này, lại càng không muốn đứa cháu gái mà mình yêu thương chăm bẵm bước lên con đường vĩnh viễn không thể quay đầu. Thấy ông im lặng, Bai nhíu mày.

- Nếu ông muốn, ông có thể giết chết con ngay bây giờ. Còn làm không nổi thì hãy để con đi, con không muốn thảm kịch huynh đệ tương tàn lại xảy ra thêm lần nữa, ông hiểu điều đó phải không?

- Mày muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm nhưng phải có người của ta theo cùng bảo vệ còn về chuyện tham gia tranh quyền thừa kế sẽ được bàn bạc lại sau dù sao đấy cũng chỉ là việc sớm muộn, có muốn tránh cũng không được, cứ để yên vậy trước đi. Giờ thì cút ra ngoài được rồi.

Bai cúi đầu chào ông lần cuối rồi bước ra, khuôn mặt ánh lên vài tia xảo quyệt, ván cược này cũng coi như là giành được chiến thắng. Suy cho cùng Vasarit thì vẫn mãi là Vasarit mà thôi....

Đang đắm chìm trong hồi ức ngày đó, bỗng điện thoại rung lên từng hồi làm cho Bai chợt bừng tỉnh trong cơn chuếnh choáng, là Kun Achara.

- Alo Bai Vasarit thân yêuuuu! Mày có cho người đón tao không đấy? Tao không muốn ở một mình đâu, sợ lắm. Mà nói trước nhé dù tao có thiếu tiền nhưng tao chỉ nhận việc làm vệ sĩ thôi nhé, không giết người cướp của gì đâu nhé nhé...

- Yên tâm đi tao vừa bảo anh trai đón rồi. Mà mày sợ cái gì, cũng có phải là đất khách quê người đâu? còn chuyện làm vệ sĩ mày tưởng vài cái mánh đấm đá trói gà không chặt kia của mày là được nhận hả? mày nghĩ thế thật luôn? đúng con người mày ngây thơ chết mẹ nhưng mà yên tâm cũng không khó khăn gì đâu, không chết dưới tay anh tao là được hahaha

- Đệch, cái mẹ gì cơ không đến mức đấy chứ? Mà anh trai mày có phải là cái anh đẹp trai giọng trầm trầm kia không? Aaaaaa nếu mà được chết trong vòng tay của anh ấy tao cũng cam lòng aaaaaaaa

- Hét be bé thôi khiếp. Ừ cứ sung sướng đi đến lúc vỡ mộng thì đừng có khóc lóc với tao. Thôi muộn rồi ngủ đi để lấy sức mai còn gặp crush trong mơ.

- Eo vỡ mộng cũng được chả sao. Thôi tao ngủ đây tút...tút...

Nhìn đầu dây bên kia tắt máy, Bai cúi mặt thở dài. Chỉ sau ngày mai thôi cuộc đời của Kun nhất định sẽ thay đổi, Bai biết rõ anh trai mình là người thế nào nhưng cô lại càng chắc chắn linh cảm của mình là không sai. Bai biết Kun có thể tầm thường nhưng dòng máu Achara thiên sứ đang chảy trong người cậu lại không hề như thế. Mục đích của Bai khi đẩy Kun đến bên anh trai mình không phải muốn biến cậu thành tay sai đắc lực, càng không phải để cậu giúp đỡ cho mình mà Bai biết Kai cần một người như Kun bên cạnh để kéo anh ấy ra khỏi vũng bùn lầy nhớp nháp của Tam đại gia tộc Vasarit, Mantanai, Sakda đang dần dần kéo hết tâm trí của anh ấy. Khi đưa ra quyết định này Bai không hề mong hai người này sẽ có tình cảm với nhau mà chỉ muốn họ sẽ là người đi bên cạnh trợ giúp đối phương mà thôi, cô biết kẻ yêu anh trai mình nếu không bị làm nhục đến chết thì cũng là bị hành hạ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ kết cục của tất thảy đến cuối cùng đều là cái chết.

Nhưng Bai đâu biết được rằng sự sắp đặt của bản thân đã khiến bánh răng vận mệnh của hai con người, ở hai thế giới sáng - tối khác nhau ấy va chập vào nhau rồi không biết tự bao giờ đã hoà vào làm một.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play