Kun Achara - cậu bé đáng yêu của tôi

Ở bên kia thành phố.

Sau khi cúp máy, Kun Achara bỗng ôm lấy chiếc điện thoại trong tay lăn lộn, cười híp hết mắt. Cậu sinh ra trong một gia tộc bình dân đã đến hồi sa sút ở vùng ven Miên SuKha. Cha thì nghiện ngập, mẹ thì đánh bạc nợ nần chồng chất. Năm cậu được 12 tuổi thì cha mẹ li hôn, Kun theo mẹ trở về quê ngoại ở Thiên Tân. Dù rời đi nơi khác nhưng mẹ cậu vẫn chứng nào tật nấy, cầm cố hết của cải cùng nhà cửa để đem đi đánh bạc. Số tiền nợ của bà có thể nói là chất cao thành núi, dù có bán thân cả đời cũng trả không nổi. Cậu bé con mười mấy tuổi khi ấy vì muốn có đủ tiền để ăn học mà phải bước ra đời làm đủ mọi nghề từ nhặt ve chai, đánh giày đến rửa bát thuê cho các quán ăn. Cơ thể cậu gầy còm, đen nhẻm còn đôi tay thì chi chít những vết thương vì bị những mảnh sành nhỏ cứa vào khi bới rác. Năm Kun 14, vì nợ nần quá nhiều mà mẹ cậu đã quyết định treo cổ tự tử, người đàn bà ích kỉ ấy sẵn sàng vứt lên đầu cậu con trai nhỏ của mình cả một núi nợ còn bản thân thì dùng cái chết để chạy trốn. Gánh nặng trên vai cậu ngày một nặng thêm. Nhưng may mắn thay, cái cuộc đời khốn kiếp ấy không dồn cậu vào đường cùng. Một lần từ trường trở về nhà Kun bị đám người của chủ nợ chặn đường đánh đập, giữa lúc hấp hối đó Bai đã đến, một đứa trẻ bước ra từ một thế giới phồn hoa khác xa cậu đã chìa đôi bàn tay nhỏ của mình để nắm lấy đôi tay bẩn thỉu ấy và kéo cậu trở về với cuộc sống. Vì là bạn bằng tuổi lại cùng trường với nhau nên lâu dần hai người trở nên thân thiết. Có một lần Bai lôi cậu về nhà chơi, nó nói với giọng chắc nịch rằng.

- Gia đình tao cũng bình thường thôi cứ đến đi không phải sợ đâu....abcxyz

Thế nhưng, con mẹ nó bình thường của mày là căn biệt thự to nhất cái phố Thiên Tân này hả? Vào lúc đó cậu chỉ muốn quay lưng chạy ngay lập tức vì cậu biết nơi này vĩnh viễn không chào đón một kẻ nghèo hèn như cậu. Nhưng với cái vóc dáng gầy còm, xanh xao ấy cậu chưa kịp quay người đã bị Bai túm cổ lôi vào. Biệt thự thực sự rất lớn, đồ ăn cũng rất ngon và váy Bai tặng cũng rất đẹp nữa.... Câu chuyện đó cách đây cũng được mấy năm nhưng cậu vẫn giữ chiếc váy ấy, một chiếc váy màu đen đính đá lấp lánh mà cậu hay lén ra xem ở cửa hàng gần nhà, không những thế đây còn là món quà đầu tiên mà cậu được tặng. Cậu biết bản thân mình không giống những thằng con trai khác từ rất lâu rồi, họ thích siêu nhân - cậu thích búp bê, họ thích những bạn nữ xinh xắn còn cậu thì lại thích những bạn nam điển trai hơn.... Chỉ là cậu không ngờ Bai có thể nhìn ra.

Cậu lớn lên thành chàng thiếu niên trắng trẻo, xinh đẹp vô cùng, nhan sắc ấy đôi khi còn có thể lấn át luôn cả các bạn nữ đứng xung quanh, mái tóc cậu đen hơi cháy nắng, hoa tai thì đeo một bên nhìn trông vừa nghịch vừa bướng, so với cậu bé đen nhẻm ngày xưa thì đây là hai người khác nhau một trời một vực. Hàng ngày cậu vẫn đi làm thêm không chỉ để đóng tiền học mà còn là trả nợ cho người mẹ đã chết, cậu không oán giận hay trách móc người đàn bà ấy điều gì, cậu chỉ muốn sống thật tốt để người đó ở trên cao nhìn xuống có thể an lòng. Tuy cuộc sống cực khổ thế nhưng khuôn mặt Kun lúc nào cũng ánh lên tia rạng rỡ, luôn luôn mỉm cười chờ đợi vào một ngày mai tiếp theo, một ngày mai mà cậu có thể rời bỏ nơi xó xỉnh này, một ngày mai mà cuộc sống của cậu không còn bị ám ảnh bởi tiền bạc nữa, đúng! một ngày mai....một ngày mai tươi sáng như thế.

Nhưng cuộc đời này luôn là một chuỗi dài thương đau không dứt. Vì quá hạn trả tiền nên chủ nợ dẫn người đến căn phòng rách nát của cậu đập phá, làm loạn cả khu khiến cậu bị những người xung quanh ném đồ đuổi đi. Bai nghe chuyện liền đến nơi kéo cậu về sống chung cho đến tận bây giờ.

Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của Kun, hồi chiều Bai đưa cho cậu giấy nợ đã được trả hết, nó nói đó là quà sinh nhật. Lúc đó cậu chỉ biết há hốc mồm ra nhìn vì số tiền ấy cho dù cậu có cố gắng đến chết cũng không nghĩ là mình có thể trả nổi.

- Nhìn cái giề? Ngưng làm cái vẻ mặt cảm động ấy đi, mày tưởng tao cho không chắc? chỉ là chuyển từ chủ nợ này sang chủ nợ khác mà thôi hahaaa

- Đệch mợ, tao biết mày giàu quá trời quá đất nhưng cũng không cần phải giàu đến mức này chứ? aaaaa iu quá iu quá.

- Anh tao trả đấy chứ tao có cái nịt, chị đây chỉ thay mặt thôi.

Vừa nói Bai vừa lấy tay gõ gõ vào khung ảnh trên tường. Trong đó là hình của một thanh nhiên tầm 19, 20 tuổi dáng cao, mái tóc bạch kim, đôi mắt xám lạnh. Cứ mỗi lần nhìn vào đó, con tim của cậu chỉ muốn gào thét, ôm chầm lấy người con trai ấy rồi cắn nuốt.

- Khiếp cái thằng này, nước dãi muốn rớt hết ra ngoài rồi.

Bai nhíu mày nhìn cậu rồi lắc đầu nói tiếp.

- Tao đặt vé rồi, ngày mai về lại Miên SuKha đi. Về để còn làm việc trả nợ cho đại ca là tao đây heheheh, nhìn cái mặt non choẹt của mày thì làm việc cho các anh tao không nổi đâu, chỉ là rèn luyện thôi xong rồi về làm vệ sĩ cho tao. Nhưng mà tao đang nghĩ nếu đưa mày cho các anh lớn thì tao dám cá là mày sống không nổi còn mấy anh bé thì mày lại chả học được cái mẹ gì haizz nên đưa mày đến với thằng nào cho an toàn đây...

- Tao tưởng mày chỉ có một anh? Mà nếu mày đã là người của Gia tộc Vasarit thì chỉ cần đưa tao về để bán vàng bạc đá quý này nọ là được mà? đâu nhất thiết phải làm vệ sĩ, tao sợ phải chết lắm.

- Ừ về bán vàng cũng được đó cưng, mà là bán vàng mã đó. Cứ về đi rồi biết... tao đi ra ngoài đây chắc không về đâu, mai tự ra sân bay nhé, còn về việc ai đón thì tối tao nói sau.

Bai nói xong cầm lấy áo khoác bước ra ngoài, nhưng chưa đi ra khỏi cửa được bao lâu thì nó lại ló đầu vào.

- Happy birthday nhé cưng. Tuổi mới yêu thương nhớ là đừng làm chụy thất vọng đấy Bye.

Nhìn theo bóng dáng của Bai rời đi cậu không khỏi bật cười. Sau một vài giờ sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì mặt trời cũng đã dần khuất núi, bên bậu cửa sổ chỉ còn vương lại chút nắng tàn của ngày cũ... Cậu bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã là nửa đêm, Bai vẫn chưa về. Cậu lại đưa mắt nhìn khung ảnh được treo trên tường, ôi người thanh niên đã bao đêm làm cậu mất ngủ. Từ mái tóc, đôi mắt, bờ môi ấy đều khiến Kun cảm thấy thích thú, cậu luôn thầm cầu nguyện rằng người đón mình ngày mai sẽ là chàng trai trong ảnh này. Không muốn chần chừ cái suy nghĩ mơ mộng ấy quá lâu Kun cầm lấy điện thoại gọi ngay đến cho Bai, khi nghe được câu khẳng định chắc nịch từ nó Kun chỉ mong đến ngày mai thật thật nhanh để tận mắt nhìn thấy chàng trai mà mình hằng ao ước. Nhưng Kun Achara không biết được rằng, sau ngày mai cuộc sống địa ngục của cậu mới chính thức được Bắt Đầu.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play