Xe dừng lại trước căn nhà một tầng nho nhỏ, nằm sâu trong hẻm. Người dân xung quanh xì xào bàn tán, không biết nhà ai lại có xe hơi tới.
Khương Cẩn Duy và cha mẹ Khương bước xuống, mùi của ngõ hẻm xộc thẳng lên mũi cô có chút không thoải mái. Người dân có vẻ nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, như đang dò xét từ đầu tới cuối vậy.
- Bác ơi, cho tôi hỏi thăm. Đây có phải nhà ông Phó Tử Lẫm không ạ?
Cha Khương tới một cụ già đang ngồi đọc báo trước nhà. Nghe thấy tiếng gọi, ông cụ bỏ tờ báo qua một bên rồi nhàn nhạt đáp lại.
- Phải, chính là ngôi nhà cuối hẻm đó. Nhưng mà giờ này họ ra đồng rồi, anh phải đợi lúc nữa mới gặp được.
Đáp xong, ông cụ lại lật báo đọc tiếp, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bà Khương có hơi bức xúc, cảm giác bản thân bị người khác coi thường, lay nhẹ áo chồng mình.
- Hay là để hôm sau tới đi mình?
- Không được, tôi đã hẹn với người ta rồi.
Ông Khương có chút bực bội. Không còn cách nào khác, ông đành vào trong xe và bắt đầu chờ đợi.
Bà Khương thấy như vậy, tưởng chồng giận mình, vội vã đuổi theo sau vào trong xe cùng.
Cẩn Duy không muốn làm phiền không gian riêng tư của hai người, chỉ lặng lẽ đứng cạnh xe và bắt đầu chờ đợi.
Liệu… lựa chọn này của cô có phải là đúng không? Từ bỏ cuộc sống phồn vinh ở thành phố, từ bỏ cuộc sống đại học mà cô ấp ủ bấy lâu nay để trở về vùng quê nông thôn này?
Ngay cả người chồng sắp cưới kia cô cũng không biết mặt, cũng chưa từng xem ảnh qua. Ở kiếp trước, mỗi lần họp gia đình, Khương Cẩn Tâm đều không muốn họ hàng trong dòng tộc chê cười mà đều đến Khương Gia họp một mình, không hề dắt chồng mình theo, cứ như chị ta muốn mọi người quên đi cái thân phận nghèo hèn này của chị.
Khoảng 15 phút sau, phía đầu xóm vang lên tiếng cười rôm rả, tiếng trò chuyện ngày gần hơn. Cẩn Duy trông thấy một chàng trai với thân hình cường tráng, bắp tay bắp chân mạnh khỏe, trên đầu đội nón tai bèo. Hai tay anh ta đang đẩy chiếc xe rùa đã cũ kĩ, trên xe còn nhiều vật dụng làm nông. Có vẻ như anh ta rất mệt, áo phông trên người đã ướt đẫm mồ hôi nhưng trên môi không ngừng nở nụ cười rất sáng.
Thấy mọi người xung quanh nhắc nhở, anh ta vội tiến gần hơn tới chỗ cô đang đứng. Chân tay bỗng chốc không biết phải làm sao, anh ta vội đẩy xe rùa sang một bên.
- Cô là tiểu thư Khương Cẩn Tâm phải không?
Nghe thấy tiếng động xung quanh, ông bà Khương bước xuống xe. Đúng lúc đó, người đàn ông đã đứng tuổi, đến cạnh cậu trai kia, trên vai ông đang vắt chiếc khăn đã thấm ướt.
- Mời mọi người vào trong nhà rồi chúng ta cùng thưa chuyện.
Cẩn Duy nhẹ nhàng đón tách trà từ phía cậu trai kia.
Nghe người đàn ông kia giới thiệu, ông ấy chính là Phó Tử Lẫm, chủ của khu đất mà Cẩn Tâm ngốc nghếch nhập sai dữ liệu, tưởng đất không có chủ mà đã cho xây dựng bừa bãi lên khu đất đó, hại cho biết bao người gặp nạn theo.
Còn cậu trai kia là con trai cả nhà ông ta, tên Phó Tử Khiêm. Tên anh ta kêu bao nhiêu thì bề ngoài lại rụt rè bấy nhiêu.
Hai người con người nhút nhát như nhau liệu có thể bên nhau được không?
Kết thúc giới thiệu của hai nhà. Ông bà Khương với ông Phó chủ yếu đang bàn bạc ngày đẹp trời để cưới hỏi, cô biết giờ có tham gia bàn bạc thì cũng không được lợi là bao.
- Cô Khương, cô có muốn ra ngoài hóng gió không?
Cẩn Duy ngước mắt lên nhìn, thấy cậu Phó nhà này có vẻ nhát gái quá. Mời con gái nhà người ta đi dạo mà sao lại thẹn thùng, bẽn lẽn thế kia.
Nhân lúc cha mẹ không chú ý, cô chuồn đi ra ngoài với Phó Tử Khiêm. Phó Tử Khiêm dẫn cô đi không xa, chỉ là ven bờ ruộng gần các cánh đồng đang xanh mơn mởn.
Sách nói không sai, mùi hương của thiên nhiên rất tuyệt. Cảm giác thư thái len lỏi vào sâu tâm trí Cẩn Duy, một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Updated 31 Episodes
Comments
pmy cutii nhắm ><
Chap mới rùi đây ạ ><
2023-05-23
0