Tiếng nói phẳng phất như con dao hai lưỡi, Bạch Hoài lo lắng nói: ''A Từ vẫn là nên đề phòng, đừng quá lộ liễu..''
''Bạch thái y không cần lo lắng''.
Hắn vẫn như vậy lạnh lùng cao ngạo, chỉ cần khuôn mặt liền khiến người khác mê mẩn.
...
Lý Thừa Thiên vừa phê duyệt tấu chương xong, cũng đã là giờ trưa. Hắn mệt mỏi, mắt phượng khẽ rủ xuống, liền nằm gục xuống bàn thiếp đi lúc nào không hay.
Đám cung nữ hầu hạ không dám phát ra một chút tiếng động, Lý Thừa Thiên nổi danh bạo quân, giết chóc quen tay, thiên hạ không ai là không ghét hắn, nhưng cũng nhờ hắn mà Nguyệt Quốc mười mấy năm nay rất cường thịnh, khiến quốc gia khác bảy phần kiêng nể.
Một nam nhân cao ráo, y phục trắng thuần khiết không nhiễm bụi trần, ánh mắt lạnh lùng xa cách. Mục Niệm Từ tay mang theo thức ăn, cùng thuốc tới.
Mục Niệm Từ tiếng nói lạnh lùng: ''Nói với bệ hạ, Mục Niệm Từ tới''
Lính canh len lén ngắm nhìn y, lại nói: ''Bệ hạ đang phê duyệt tấu chương, Mục Niệm công tử, hay người tự vào đi''
Nói rồi, Mục Niệm Từ khẽ gật đầu, bước vào trong phòng, hương hoa cứ nhè nhẹ bay theo.
''Thật thơm a, thảo nào bệ hạ lại yêu thích hắn như vậy''
''Suỵt, ngươi không muốn rơi đầu thì nói khẽ thôi!''
Trong phòng, lư hương lượn lờ, Lý Thừa Thiên đã ngủ quên từ lúc nào, mái tóc đen rũ xuống che đi khuôn mặt của hắn.
Mục Niệm Từ đi tới, đặt thức ăn trên bàn. Khẽ lay Lý Thừa Thiên: ''Bệ hạ, uống thuốc''
Hắn môi đỏ khẽ mở: ''Ưm...đừng làm phiền trẫm!'', mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, người trước mắt là Mục Niệm Từ, Lý Thừa Thiên vội vàng lấy lại cảm xúc: ''A Từ, ngươi đến rồi, là muốn tạ lỗi với trẫm sao?''
Mục Niệm Từ ngồi xuống đối diện Lý Thừa Thiên, giọng nói xa cách: ''Lỗi? Thần vẫn không hiểu bệ hạ ngài nói gì''
Lý Thừa Thiên ánh mắt hơi trầm xuống: ''Con ngựa đó, a Từ làm cách nào khiến nó không nghe lời trẫm, làm trẫm ngã xuống nước ốm ròng rã suốt ba ngày ba đêm?''
''Bệ hạ biết rồi?, người muốn phạt ta như nào?''
Lý Thừa Thiên không muốn không khí lại lần nữa rơi vào trầm tư, hắn liền đổi chủ đề: ''A Từ đã ăn gì chưa? Cùng ăn với trẫm''
''Không cần'', Mục Niệm Từ làm như vậy, cũng chỉ để vượt qua được sự nghi hoặc của Vương công công. Trong thức ăn có độc, làm thế nào cũng không đoán được, chỉ cần hắn ăn uống kết hợp nhiều loại, khi ấy độc tố mới bắt đầu phát tác.
Lý Thừa Thiên có chút thất vọng: ''A...được...A Từ còn mang thuốc tới nữa sao? Thật biết quan tâm trẫm...''
Trong thuốc có độc, Lý Thừa Thiên không muốn uống một chút nào, hắn cau mày lại: ''Có thể hay không, không cần uống thuốc?''
Lý Thừa Thiên lại trầm xuống một chút tiếng nói lại nhỏ nhẹ: ''a Từ, ghét trẫm đến như vậy? Trẫm chỉ muốn cùng ngươi làm bằng hữu tốt, hết thảy sẽ không vượt quá giới hạn với ngươi''.
Mục Niệm Từ khẽ cau mày: ''bệ hạ đang nói gì vậy?''
Vừa lúc Vương công công mang tấu chương tới, thấy Mục Niệm Từ đã biết quy củ, quan tâm bệ hạ hơn, trong lòng hắn cũng bớt đề phòng một phần. Vương công công đặt tấu chương trên bàn làm việc, sau đó lại tới nói thì thầm chuyện gì rất quan trọng với Lý Thừa Thiên.
''Ừm, trẫm biết rồi, ngày mai trẫm tảo triều''
Mục Niệm Từ ngồi đối diện: ''Ngày mai bệ hạ tảo triều? Nhưng sức khỏe vẫn còn suy yếu''
Lý Thừa Thiên đặt chén cháo xuống, ánh mắt si mê nắm lấy tay Mục Niệm Từ: ''A Từ đừng lo, trẫm rất khỏe, tảo triều xong liền tới tìm A Từ''
''Mục Niệm công tử đúng là có phúc lớn, người vẫn nên hầu hạ bệ hạ cho thật tốt, đừng để nô tài thấy người vô lễ với bệ hạ'', Vương công công ánh mắt sắc bén nhìn qua Mục Niệm Từ.
''Vâng'', tiếng nói y lạnh lẽo, lại không mấy phần quan tâm tới lời nói của Vương công công.
Lý Thừa Thiên khẽ cau mày ý cảnh cáo: ''Tiểu Quân Tử!''
''Bệ hạ, người gọi thần trước mặt Mục Niệm công tử, thật không biết giữ mặt cho thần''
Lý Thừa Thiên ý cười nhìn qua Vương công công, nói với Mục Niệm Từ từ đầu đến cuối đều là thiên vị Vương công công: ''A Từ, hắn là người của trẫm, ngươi đừng so đo với hắn''
Mục Niệm Từ chính là không muốn quan tâm, lại chán ghét nhìn Lý Thừa Thiên nắm lấy tay mình, nói: ''Bệ hạ, uống thuốc''
Nhắc tới thuốc, Lý Thừa Thiên ánh mắt kháng cự nhìn qua Vương công công: ''Tiểu Quân Vương...''
Vương công công liếc mắt Mục Niệm Từ ám chỉ gì đó, sau đó lại dùng ánh mắt dịu dàng nói với bệ hạ: ''Người uống thuốc, liền mau khỏi bệnh a, ngày mai có thể tảo triều''
Mục Niệm Từ như hiểu ý, cầm lấy chén thuốc đưa tới miệng Lý Thừa Thiên, khuôn mặt y đẹp không góc chết, được mỹ nhân hầu hạ như vậy dù có bị hạ độc ngàn lần cũng cam chịu. Lý Thừa Thiên nghĩ, hắn uống hai, ba ngụm chắc sẽ không sao.
Mục Niệm Từ đưa tới miệng Lý Thừa Thiên, một muỗng, lại hai muỗng, cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện.
''A Từ cười thật đẹp a'' Lý Thừa Thiên khẽ sững sờ, hắn ước gì ngày nào cũng được ngắm A Từ cười, cười vì hắn.
Updated 36 Episodes
Comments
zozo
hết cứu
2023-06-25
2
Nguyễn Duy Khang
Thì ra đây là ông tổ nghề bánh tráng 🙂😂😂
2023-06-16
0
Nguyễn Duy Khang
Dữ vậy sao... chứ gặp tôi là cho ông Lý Thừa Thiên này trùng phùng với cát bụi sớm rồi 🙂🙂😂
2023-06-16
1