chương 2: Lựa chọn

Ba ngày đã trôi qua Âu Mỹ Tâm vẫn điên cuồng điều tra tung tích của cô, hai ông bà họ Trịnh cũng hoang mang và lo lắng cho cô con gái của họ. Nhà Trịnh tuy không giàu và cũng không nghèo vì là hai người đã già, không thể đi kiếm tiền cũng do cưới muộn, nên thành ra con gái họ trẻ tuổi đã đăng ký nhập ngũ, phục vụ cho luật pháp cũng như xả thân vì dân vì nước, với mức lương khá cao đủ nuôi cho cả nhà họ Trịnh.

Lúc đầu ba mẹ cô không đồng ý cho cô vào con đường sống nay chết mai, nhưng vì kinh tế một phần cũng vì ước mơ bảo vệ mọi người của cô. Giờ đây cô đã rơi vào tay Lý Xương Luân, không ai biết cô ra sao.

-"đây là đâu?..."

Trịnh Nhi Nhi sau khi bị hôn mê ba ngày cuối cùng đã tỉnh lại, mặc trên người đồ của bệnh nhân, nhưng cô mặc kệ điều cô quan tâm là câu đầu tiên cô nói ( đây là đâu...), đôi mắt nặng nề mở ra quan sát một lượt, căn phòng này không một bóng người?.

-"Không phải mình đã chết rồi sao... hoặc bị tra tấn chẳng hạn..."

Khó chịu ngồi dậy vết thương vẫn còn đau Nhi Nhi cau mày cố chịu đựng, cô bước xuống giường từ từ không để vết thương ngay bụng rỉ máu. Đi tới cửa, bàn tay nhỏ nhắn có vài vết sẹo do huấn luyện mà ra, nắm lấy tay nắm cửa từ từ vặn mở cửa ra.

-" Ồh không khoá à? ... chắc chắn là mình đã bị bắt, mình nên chuồn khỏi đây, càng nhanh càng tốt!"

Tia hy vọng làm mắt cô sáng lên đầy sức sống, không giống như lúc nãy mắt vô hồn nhìn xung quanh, cô nhìn ra ngoài không một bóng người.

-" Cơ hội đây rồi..."

Nhi Nhi không quá nóng vội bình tĩnh đi vào phòng, dùng gối ôm và chăn giả làm cô đang nằm hôn mê, từ từ đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại. Cô nhanh như sóc không một tiếng động, chạy nhanh hết mức mặc kệ vết thương đang hành hạ cô.

Mất vài phút cô đã tìm ra được cổng ra vào, thật khó chịu nơi như cái lâu đài vậy, kiếm đường ra thật khó nhằn, lại có bảo vệ gác cổng. Bõng nhiên có tiếng xe đậu trước cổng, Trịnh Nhi Nhi hoảng sợ nấp vào bụi cây gần đó, cô tỉ mỉ quan sát để cố chuồn ra.

Bóng dáng cao 1m8 là đàn ông rất rất đẹp trai và thư sinh, nhìn có vẻ là người của tên khốn Lý tổng bắt giam cô. Được ông bác bảo vệ đã làm anh ta phân tâm, Nhi Nhi ngay lập tức di chuyển nhẹ nhàng và nhanh nhất cúi thấp người, dùng chiếc xe của anh ta che người cô.

Tốt cô thở phào vì đã thoát ra được, cô vui mừng nhưng rồi bình tĩnh lại vì cô không biết đây là đâu, Nhi Nhi chạy thật nhanh ra ngoài đường và trông thấy từ xa, có chiếc xe Lamborghini màu đen đang chạy lại, không nghĩ nhiều cô liền chạy ra chặn đầu xe.

-" Làm ơn cứu tôi với, tôi bị bắt cóc"

Nhìn khuôn mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng cơ thể cô đang run rẩy và tinh thần của cô sợ hãi, bởi người mà cô cầu cứu là hắn, Lý Xương Luân.

-" Người của ta đang trốn thoát nè!"

Hắn nhếch mép cười nhìn cô nhưng một con sói đang nhìn con cừu non, Nhi Nhi ngay lập tức quay đi chạy thật nhanh rời khỏi hắn, nhưng thể trạng của hắn rất mạnh mẽ, nhanh chân chạy theo túm được cô, con cừu non bị thương làm sao chạy thoát được.

-" Không phải mày đã cầu cứu tao lúc nãy sao? Giờ thì lại bỏ chạy à?"

-" Bỉ ổi thả tôi ra tên khốn"

Vùng vẫy ra khỏi tay hắn nhưng hắn đã ôm chặt cô lại cơ bắp săn chắc ấy, cô không thể dùng sức đôi co được, ba ngày không ăn, vết thương thì đau nhói, nhưng cô vẫn cố gắng và cắn mạnh vào tay hắn đến bật máu.

-" Mày có sức sống mãnh liệt thật, nhưng! Hai ông bà già họ Trịnh của mày sẽ ra sao?"

-" Đồ khốn! Không thể nào thông tin của tôi là tuyệt mật... ah"

Chưa nói hết câu cô đã bị hắn xịt thuốc mê thẳng vào mặt và thuốc đã vào miệng cô.

-" Khốn khiếp! Anh xịt cái gì vào mặt tôi?"

-" ..."

-" Đi chết đi"

-"..."

-" Không được đụng vào ba mẹ tôi ..."

Thuốc đã ngấm vào, cô ngất đi và hắn ôm cô lại vào người hắn. Nụ cười đắc ý của Xương Luân hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn. Bế cô đi tới con xe Lamborghini của hắn, đặt cô vào ghế phụ, hắn đóng cửa xe và nhìn vào tay của mình.

-" Chậc... là máu ... phiền phức thật!"

Vết thương của cô đã hở miệng do vùng vẫy khi nãy. Hắn ta lấy khăn trong túi quần ra lau đi vết máu của Nhi Nhi trên tay hắn, lau xong rồi Xương Luân vứt thẳng khăn tay đắt tiền ra ngoài đường. Bước chân mở cửa xe tiếp tục về lại nơi huấn luyện lính của hắn, chính là nơi cô bị giam.

Vì hôm nay tất cả người của hắn có nhiệm vụ nên là nơi đấy vắng người, vô tình tạo điều kiện cho cô chạy thoát. Tới nơi hắn bế cô lên phòng thì cũng vừa lúc gặp Vỹ Dạ Lưu, đang tính chạy ra ngoài vì phát hiện Trịnh Nhi Nhi mất tiêu. Anh nhìn thấy hắn đang bế cô, thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh liền khó chịu khi thấy máu hở miệng.

-" Đưa cô ta vào đi tôi sẽ xử lý vết thương"

Rất nhanh vết thương và máu đã được xử lý sạch, Dạ Lưu thở dài ngồi lên sofa nhìn về hắn.

-" Tội nghiệp con cừu thông minh trốn thoát, còn tạo hiện trường để kéo dài thời gian. May có là mày đó."

Hắn không nói gì, tay lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, dùng bật lửa zippo châm thuốc. Hút một hơi và nhả khói ra từ từ.

-"Một lát nữa ả sẽ tỉnh lại thôi".

-" Tao thấy là bây giờ cô ta sẽ tỉnh đó"

Trịnh Nhi Nhi khó khăn mở mắt dậy, cô đang rất đuối người có lẽ là do thuốc mê, ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt cô là hai người đàn ông cao 1m8 mặc đồ vest thanh lịch đang nhìn cô tỉnh lại.

-"Mấy người muốn gì nói đi"

Dạ Lưu kinh ngạc nhìn cô, đáng lẽ phải hét lên như những thiếu nữ khác, một câu đi thẳng vào vấn đề, bình tĩnh đến lạ.

-" Một là mày theo phe tao! Hai là mày từ chối thì ba mẹ mày sẽ chết!"

Ánh mắt sắt bén nhìn hắn, như muốn cáu xé hắn ra trăm mảnh.

-" Vậy thì tôi không có được lời rồi! Tính dụ tôi à? Khốn!"

- "Lý tổng ra điều kiện như vậy không lời chỗ nào nhỉ!?"

Dạ Lưu cũng nhìn ra được vấn đề vướng mắc ở yêu cầu của hắn, nhưng anh vẫn muốn thử độ thông minh của cô rằng cô nhìn ra được điều gì.

-"Mày không quan tâm ba mẹ mày sống chết sao?"

-"Đằng nào mà chẳng chết? Anh nghĩ nhà nước chịu tha cho gia đình của tôi, khi tôi phản bội sao?"

Thông minh không bị tình cảm gia đình làm cho mờ con mắt, phân tích đề nghị của đối phương. Dạ Lưu mỉm cười hài lòng, nhìn về người phụ nữ nhỏ nhắn nhưng rất mạnh mẽ.

-" Mày khôn đó! tiếc quá không lừa được mày!"

-" Vậy thì?..."

-" Tao đã cho người theo dõi căn nhà của mày! Nếu mày đồng ý, một cuôc gọi thôi ba mẹ mày sẽ được chuyển đến quốc gia khác sống, đương nhiên bằng máy bay riêng của tao"

-" ..."

-" Sao nào?! Còn nữa! Mày sẽ có lương hàng tháng và mày sẽ có thể gửi về cho ba mẹ mày sài, một cuộc sống như bình thường"

-" Nhưng tôi thì sẽ ở đây như là bị giam cầm".

-" Đúng!! Mày sẽ ở đây không được ra ngoài cũng không được liên lạc với ai trừ khi tao cho phép! Liên lạc với ba mẹ thì viết thư đưa cho tao đọc mới được duyệt"

-" Khốn nạn khác gì nhốt tù nhân?"

-" Thì mày là tù nhân mà "

-"..."

Hắn khoái chí cười lớn và dập lửa điếu thuốc vào gạt tàn, lâu rồi mới có người phụ nữ đối chất với hắn căng thẳng đến vậy, không giống như mấy con điếm khác, chỉ biết tiền của hắn và dựa vào quyền lực của hắn, bị tình cảm gia đình làm mờ con mắt mà không biết bị gài. Trịnh Nhi Nhi rất tính hợp làm lính tinh anh của hắn.

-"Nào!! MÀY CHỌN ĐI! THEO TAO HOẶC TRIỀU ĐÌNH?"

Hot

Comments

siyoon

siyoon

* Tia hy vọng * bị sai lỗi cậu ơi:)

2023-07-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play