Mái tóc vốn không còn ướt lắm. Vậy mà không biết anh lau kiểu gì mất cả tiếng đồng hồ.
"Thôi, đừng lau nữa! Chúng ta xuống nhà ăn tối thôi!" Mặc Tâm dứt khoát đứng lên.
Người nào kia còn chưa thỏa nhưng cũng phải đành lòng cất khăn, nắm tay cô xuống nhà tìm chủ homestay kiếm bữa tối.
"Cô giáo...Tâm!" Mặc Tâm vừa xuống phòng khách, ông chủ homestay đã nhận ra cô.
Mặc Tâm và Nguyên Phong ngạc nhiên, cùng nhìn vào người chủ homestay.
"Trưởng bản...A Lử?" Mặc Tâm chưa thể tin rằng mình vừa gặp người quen.
"Ừ, tôi đây!"
Đây là người cô gặp trong một chuyến thiện nguyện. Lúc đó, đoàn trường cô đang tiến vào một bản xa xôi hẻo lánh để tặng áo ấm cho các em nhỏ và người già, gặp lúc nước suối dâng do đêm qua có mưa, cả đoàn chưa biết làm cách nào để vượt qua con suối thì gặp anh A Lử. Anh ấy nhiệt tình chỉ cách vượt suối và đi cùng đoàn vào bản.
Lúc chia tay, anh ấy mới giới thiệu tên và cho biết hiện đang làm trưởng bản rồi mời đoàn có dịp đến thăm.
Mặc Tâm không ngờ hôm nay lại gặp lại anh ấy ở đây.
"Bạn trai cô hả?" A Lử liếc nhìn chàng trai đang nắm chặt tay cô.
Bạn trai?
Mặc Tâm quay sang nhìn Nguyên Phong bắt gặp lúc anh cũng nhìn cô. Cô có chút ngượng, anh thì có chút vui. Con mèo rừng này rất dễ thương, được hiểu nhầm là bạn trai cô, anh rất hài lòng và hãnh diện.
Không để cô phủ nhận mối quan hệ tốt đẹp đó, Nguyên Phong bắt tay người đàn ông làm quen luôn: "Chào anh A Lử! Tôi là Nguyên Phong!"
"Rất vui được đón tiếp hai người! Nào, mời cùng gia đình dùng bữa tối!"
Một người phụ nữ gương mặt hiền lành ra chào khách của chồng. A Lử chỉ tay giới thiệu: "Vợ mình, cô ấy tên Mỷ!" Rồi anh ấy chỉ về phía hai người nói với vợ: "Cô giáo Mặc Tâm và bạn trai cô ấy Nguyên Phong!"
Thật là một sự hiểu nhầm tốt lành. Nguyên Phong mong sao anh A Lử và mọi người cứ mãi gọi như vậy. Mặc Tâm muốn lên tiếng đính chính cũng không còn cơ hội vì bữa ăn tối đã được dọn lên. Nhìn mâm cơm, cô và Nguyên Phong không khỏi ngạc nhiên.
Bên cạnh đĩa rau xào và canh cải, còn có một món rất là lạ.
"Món này gọi là gì?" Nguyên Phong chỉ tay vào đĩa thức ăn có màu vàng.
"Món này là bột ngô hấp, thức ăn chính của người dân ở đây! Nhưng du khách gọi là đặc sản đấy nhé!" A Lử nói.
"Anh Phong và cô giáo Tâm ăn đi! Rất ngon đấy!" Vợ A Lử nhìn hai người mời.
Tan vào trong miệng là vị ngọt bùi của ngô, dẻo thơm rất lạ.
Ăn xong, Mặc Tâm và Nguyên Phong mới biết để có được món bột ngô hấp đó, chị Mỷ phải tốn khá nhiều thời gian để chế biến và phải qua nhiều công đoạn.
Thật không dễ để có thể thưởng thức được món ăn dân dã, đặc trưng này của người dân bản địa nơi đây.
Mặc Tâm muốn biết cách làm món bột ngô hấp đó như thế nào nên cô dặn chị Mỷ: "Sáng mai chị dạy em nhé!"
"Cô giáo muốn biết, khuya nay chị em chúng ta cùng làm!"
"Khuya á?"
"Ừ, vì làm món này rất lâu!"
Tiếng gà eo óc gáy sáng trước sân nhà làm đầu Nguyên Phong đau như bủa bổ. Anh uể oải bước xuống giường.
Ánh lửa ấm bập bùng trong gian bếp, giọng nói nhẹ êm của Mặc Tâm lọt nhanh vào tai anh.
"Chị Mỷ để em phụ một tay!"
"Em loại bỏ hạt sâu, mốc đi nhé! Chỉ sử dụng các hạt to, tròn đều và mẩy."
Tiếng rì rầm của hai người phụ nữ làm Nguyên Phong tò mò, anh ghé vào bếp.
Mặc Tâm đang phụ chị Mỷ tách hạt ngô.
"Nguyên Phong, anh qua đây Tâm dạy cho cách tách hạt!" Mặc Tâm đã thấy anh đứng ở ngưỡng cửa.
Trong hơi sương lạnh của miền núi. Bếp lửa rực đỏ xua tan đi cái lạnh, hơi ấm quấn vào người và sau đó đã chuyển sang nóng trên đôi má Mặc Tâm.
Khi lựa chọn xong hạt ngô đảm bảo chất lượng, chị Mỷ sử dụng cối xay đá để xay ngô. Mặc Tâm muốn trải nghiệm cách xay ngô như thế nào nên phụ chị ấy.
Công việc này thực sự rất vất vả nên mồ hôi đã túa ra trên trán, bên mang tóc Mặc Tâm.
Nguyên Phong ngồi bỏ hạt ngô vào cối, ánh mắt đặt trọn vào gương mặt người con gái đang xay ngô. Mớ mồ hôi bám trên làn da đỏ hồng, anh thấy chướng mắt bèn đứng lên đến bên Mặc Tâm đưa tay lau giúp cô.
Hành động chẳng kiên dè của Nguyên Phong làm Mặc Tâm thẹn. Qua ánh lửa bập bùng, anh thấy hai gò má cô đỏ hồng. Bàn tay tự nhiên lưu luyến chẳng muốn rời đi nữa. Anh mân mê đôi má đẹp của người con gái.
"Được rồi Nguyên Phong, anh xê qua bên kia đi!" Mặc Tâm liếc anh lí nhí.
"Nhưng...tôi chưa lau hết mồ hôi!" Ánh mắt anh như mang ngọn lửa nóng chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Mặc Tâm. Một đôi mắt long lanh câu dẫn hồn đang trưng ra vẻ bất lực khiến lòng anh khó cưỡng muốn hôn lên đó một cái.
Anh cúi đầu áp sát môi mình vào đôi mắt ngọc. Mặc Tâm sững sờ. Chị Mỷ cười khúc khích.
Tiếng cười đó làm gián đoạn một nụ hôn. Đôi má Mặc Tâm càng đỏ hơn. Màu mắt Nguyên Phong càng sâu thăm thẳm như muốn cuốn người con gái vào trong.
"Anh mau qua kia đi!" Mặc Tâm hẩy nhẹ Nguyên Phong: "Anh cứ đứng đây thì đến bao giờ mới xay xong chỗ ngô? Chị Mỷ đang cười kìa!"
Nguyên Phong liếc nhìn người phụ nữ bản địa đang nấu nồi cám lợn mà miệng cười không khép, anh lưu luyến thu bàn tay.
"Đổi chỗ cho anh!" Công việc này quả thật không đơn giản, cô trải nghiệm nhiêu đó là đủ rồi, phần còn lại để anh đảm nhiệm.
Dưới ánh mắt kiên quyết của anh, hai người đổi vị trí cho nhau: anh xay ngô còn cô bỏ ngô vào cối.
Chị Mỷ nhìn cảnh đó không khỏi cảm thán lên một câu: "Hai người quá đẹp đôi!"
Mặc Tâm sững sờ, ngây cả người. Còn Nguyên Phong nghe mát lòng, mát dạ nên sức quay cối nhanh hơn gấp bội.
Rất nhanh chỗ ngô được xay xong, chị Mỷ lọc bỏ mày và sạn, trộn cùng nước sạch và nhào bột.
Chị nói: "Để bột ngô không vón và nhão chúng ta chỉ bỏ vào lượng nước vừa đủ."
Biết bao nhiêu là đủ?
Việc này chỉ có người làm món bột ngô hấp giàu kinh nghiệm và hiểu biết mới nắm được.
Công đoạn hấp bột ngô cũng kì công không kém.
"Để bột ngô chín hoàn toàn chúng ta phải hấp hai lần!" Sau khi hấp một khoảng thời gian, chị Mỷ đổ bột ngô ra mẹc, đợi bớt nóng cho thêm một lượng nước nhỏ để vò cho tơi và nhào bột rồi lại cho vào chõ đồ lần hai.
"Chín rồi mời cô giáo và anh Phong!" Chị Mỷ bê món bột ngô hấp lên gian nhà chính mời khách.
Một mùi thơm thật hấp dẫn.
Hương ngọt bùi, thơm của ngô và vị mềm dẻo của từng thớ bột ngô nhanh chóng quyện vào đầu lưỡi và tan dần trong khoang miệng.
Đọng lại trong lòng Mặc Tâm và Nguyên Phong là một món ăn lạ, giữ nguyên hương vị ngô nhưng quá kì công. Điều đó làm Nguyên Phong thấy trân quý món ăn đậm mùi dân dã, bình dị của người dân nơi đây.
Updated 76 Episodes
Comments
Đi bụi:)
muốn được ăn thử một lần
2023-08-23
0
Đi bụi:)
khoái muốn chết
2023-08-23
0
Linda
ôm trai đẹp là ngon không thiệt đâu
2023-08-17
0