Sau bữa tối, anh A Lử và Nguyên Phong ra chiếc bàn nhỏ ngoài hiên uống nước, trò chuyện.
Mặc Tâm phụ chị Mỷ dọn dẹp và tách hạt ngô.
"Sáng mai tụi em rời bản nhé!" Mặc Tâm nói lời tạm biệt.
"Vậy à? Cô giáo và anh Phong về nhà hả?"
"Em cũng không biết, tùy ảnh thôi!" Nếu Nguyên Phong muốn chinh phục thêm những cung đường vùng cao nguyên đá xám, cô sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh trên các chặng đường.
"Ở quen rồi, đi thấy nhớ hai người!" Chị Mỷ dừng tách ngô, nhìn cô khóe mắt ươn ướt.
"Em cũng nhớ chị, anh A Lử và bà con nơi đây!"
Chưa đi mà lòng đã bắt đầu vương vấn.
Trong sự vương vấn đó, câu chuyện đêm cuối trước khi rời bản càng làm Mặc Tâm cảm động. Đó là câu chuyện đang diễn ra ở bàn nước ngoài hiên. Để rồi qua câu chuyện truyền cảm hứng, truyền lửa đó, tình yêu cô dành cho anh tăng lên gấp bội. Bởi, cô nhận ra, anh là một chàng trai có trái tim ấm áp, nhân hậu rất đáng để cô yêu.
Bên này, cô ngồi tách hạt ngô với chị Mỷ nhưng tâm cô lại đặt vào người con trai đang nói chuyện với anh A Lử bên kia.
Cô nghe Nguyên Phong nói rất rõ ràng: "Anh A Lử, trong này có một trăm triệu.Tôi không biết bà con bản mình cần gì nên không thể mua. Một nửa số tiền, anh giúp tôi chuyển tặng bà con ít quà cấp thiết. Nửa còn lại, anh giúp tôi làm quỹ hỗ trợ bé Mai ăn học." Nguyên Phong mở balo lấy ra một bì nilon đẩy tới trước mặt anh A Lử.
Đây là chiếc bì cô thấy anh cầm ra từ ngân hàng ở huyện lúc sáng đi mua quà Tết cho mấy em nhỏ.
Mai là cô bé mồ côi ba mẹ mà cô và anh đã gặp. Mặc Tâm không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị một món quà lớn như vậy để tặng bà con và giúp đỡ bé Mai.
Mặc Tâm cảm động. Ở bên đây, cô lén nhìn trộm anh. Mái tóc màu nâu rũ xuống che khuất một nửa vầng trán cao. Gương mặt điển trai dưới ánh đèn vàng càng tô thêm vẻ ấm áp. Ấm áp như nụ hôn đẫm sắc đỏ lúc hoàng hôn. Mặc Tâm vô thức đưa tay sờ lên đôi môi mình. Ở đó vẫn còn hơi nóng của đôi môi anh. Cô thấy lòng chợt xao xuyến và thêm lưu luyến thời khắc hai người ở bên nhau.
"Một chàng trai tốt bụng. Cô giáo chắc yêu anh ấy lắm!" Chị Mỷ thấy cô nhìn anh thất thần nên nói.
Tiếng yêu thuận miệng của chị Mỷ đánh thức tình cảm đang không ngừng sinh sôi, nảy nở trong trái tim cô. Nó đang trỗi dậy mãnh liệt khiến cô rất muốn lao qua ôm anh. Ôm thật chặt để vùi đầu vào ngực anh hít cho thỏa mùi ngai ngái của cỏ cây lại dịu nhẹ, the mát.
Mong muốn cháy lòng của cô có lẽ quá lộ liễu nên cô nghe chị Mỷ cười rồi khẽ hắng giọng một cái.
Rất nhanh anh A Lử bên kia đã hiểu ý. Anh ấy cầm bì nilon cảm động vỗ vỗ vai Nguyên Phong: "Anh Nguyên Phong thật tốt bụng. Mình thật không biết nói gì cho xứng trước nghĩa cử cao đẹp này. Mình xin thay mặt bà con trong bản và người thân của bé Mai chân thành cảm ơn anh Phong."
Anh A Lử nói xong bất ngờ quỳ sụp xuống làm Nguyên Mình giật mình không kịp cản. Anh đứng bật lên đưa tay đỡ anh A Lử: "Anh đứng lên đi, làm như vậy em tổn thọ quá! Được góp chút quà cho bà con ở bản là niềm vui của em. Anh đừng quá bận lòng!"
"Dẫu biết vậy nhưng mình và bà con vẫn phải cảm ơn anh Phong! Khi nào có dịp lên cao nguyên đá nhớ ghé vào bản thăm mình và bà con."
"Nhất định rồi!" Nguyên Phong ôm anh ấy.
Anh A Lử cũng bá vai Nguyên Phong: "Nhớ nha!"
Nói đến đây anh ấy liếc nhìn chị Mỷ, hai người không biết nghĩ đến điều gì mà nhìn cô và Nguyên Phong cười hì hì rồi nhanh chóng nắm tay rời đi, nhường lại khoảng hiên vương mùi hương hoa mận trắng cho hai người đang ngồi hai nơi.
Cảnh đêm nơi bản làng vùng đá xám cô liêu, tĩnh mịch. Ánh trăng thanh không đủ ấm nên càng làm tăng thêm vẻ hoang lạnh và nỗi lòng trống trải cô đơn.
Bên bàn nước, Nguyên Phong say đắm nhìn sườn mặt có vẻ yên tĩnh của người con gái. Chiếc đèn vàng hắt chút ánh sáng vẽ cong cong đôi hàng mi đang không động.
Anh không biết Mặc Tâm đang nghĩ điều gì mà mãi trầm tư. Anh tò mò muốn biết nên bước đến, ngồi xổm xuống cạnh cô: "Mặc Tâm!" Nguyên Phong nghiêng đầu nhìn cô gọi khe khẽ.
"Em nghĩ gì thế? Nói anh nghe được không?" Nguyên Phong bất chợt nắm lấy tay cô, anh gỡ bỏ quả ngô cô đang nắm rồi cầm hai bàn tay còn dính râu ngô áp luôn lên má anh.
Lòng bàn tay lạnh, có chút rát do tách hạt ngô nhanh chóng được làm dịu và sưởi ấm bởi tiếp xúc làn da đang âm ấm nóng của anh.
Dưới trời đêm. Trong ánh trăng thanh lạnh, hắt sáng màu đèn vàng, có chiếc bóng đôi phảng chiếu lên vách tường gỗ.
Sóng mắt đượm tình của Mặc Tâm lại chìm đắm trong ánh mắt say tình của Nguyên Phong.
Anh ôm người con gái vào lòng, rót vào tai cô: "Tình yêu anh dành cho em lại nhiều thêm chút nữa rồi! Anh mắc đền em!"
Trên vách tường gỗ chiếc bóng đôi đã hòa thành chiếc bóng đơn. Cùng quấn quýt say mê hương mật ngọt của đất trời vào xuân.
Updated 76 Episodes
Comments
Linda
trai nhà giàu phá sợ gì ăn chơi thỏa mái
2023-08-17
0
Thanh Ngân(Mèo)
đọc quắn quéo nhỉ xin ít kinh nghiệm nào
2023-07-30
0
Thanh Ngân(Mèo)
tính ra chị chữa cháy tuyệt vời luôn ý
2023-07-29
0