Nhà ăn khung cảnh tĩnh mịch, yên lặng như tờ, không ai nói chuyện, họ đang nhìn chằm chằm vào một nam sinh. Một nam sinh với khuôn mặt nhỏ điển trai, mái tóc đen che qua tai, đôi mắt đen long lanh sâu vô cùng. Khoác trên mình bộ đồng phục trường, với chiếc quần Tây màu xanh đen ống đứng và chiếc áo trắng tinh khôi hơi rộng so với cơ thể của y.
Nam sinh này từ từ mở mắt, đôi mắt đen nháy đẹp vô cùng. Khuôn mặt y di chuyển nhẹ nhàng quay qua nhìn về một đám người. Hắn từ từ đứng dậy, thong dong chỉnh lại quần áo. Hắn đưa tay lên mặt hơi hơi dụi mắt, lấy tay che lấy miệng, ngáp một hơi dài.
Một lúc sau mới có người hỏi.
" Hắn làm gì mà lại đắc tội với bọn chúng chứ".
" Hắn chết chắc rồi".
"Ha ha, lại có kịch xem rồi". Những nam, nữ sinh đứng xem kẻ lắc đầu, kẻ buồn thay, kẻ cười ra mặt. Đứng nói bên cạnh.
" Bọn ngươi không nghe gì sao, hắn hôm qua đứng chặn trước mặt Dương Khải, giành nữ nhân với Dương Khải. Nay Dương Khải đến đây cũng là cho hắn biết, nữ nhân đứng bên cạnh là của Dương Khải." Một nam sinh bên cạnh giải thích cho mọi người biết.
Mọi người xung quanh đã biết nguyên nhân. Cũng có kẻ thở dài cảm thán thương thay, kẻ nghe xong lại càng vui mừng cổ vũ. Có kẻ còn lao vào nịnh hót Dương Khải, châm biếm nam sinh kia. Nhưng lúc này mọi người đều im lặng, đều chăm chăm nhìn vào nam sinh đang đứng ngay ngắn cạnh bên bàn ăn. Hắn đứng đó nhìn xung quanh lúc lại hơi hơi có một tia cười biểu hiện trên mặt, mặc dù lướt qua rất nhanh.
(Ta lại trở lại Địa Cầu rồi, trở lại thời niên thiếu. Ta tuy không chết lại được trọng sinh, một thân pháp lực đều mất hết nhưng vẫn còn tốt, ài...).
Tôi tên Giang Bạch, năm nay mới 15 tuổi. Vẫn còn là cái tuổi ham chơi lêu lổng nên cũng vì cái tính này mà tôi đã khiến cha mẹ tôi khổ cực. Cũng vì cái tính này mà năm tôi 17 tuổi đã không còn cha mẹ, năm đó tôi đã đánh gãy tay của Dương Khải, cha hắn gây áp lực, làm cha tôi mất việc, uy hiếp tiền thuốc men, nhà tôi lúc đó không còn tiền, cha tôi quỳ xuống xin cha hắn thương cho, mà bỏ qua cho tôi. Vậy mà cha hắn cho người đánh cha tôi thụ thương, mẹ tôi phải đi làm thuê cực khổ lấy tiền chữa bệnh cho cha. Nhưng 2 tháng sau cha tôi vì thương thế quá nặng mà qua đời. Mẹ tôi, 1 tháng sau cũng tự sát, bà trước mặt bọn chúng thà chết giữ gìn trong sạch còn hơn bị chúng làm nhục.
Kiếp này tôi không để điều đó tiếp tục xảy ra lại một lần nữa. Kiếp này phải bù đắp cho cha mẹ, giết những kẻ thù mà kiếp trước chưa làm được. Những kẻ kiếp trước phụ ta kiếp này há lại tiếp tục đi vào vết xe đổ đó. Ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận.
Đây là ngôi trường tôi học năm cấp 3, trường này nằm ở mức trung ở Tỉnh Giang Bắc. Mặc dù tôi muốn thi vào trường tại Yến Kinh, do bị trượt nên cha mẹ tôi đã động viên tôi vào ngôi trường này học. Ngôi trường này tên là Bắc Hoa, tuy không có danh tiếng to lớn, nhưng học phí để học ở trường này đối với tôi cũng là một vấn đề lớn. Một tháng 3000 tiền học, chưa tính tiền ăn ở. Cha mẹ tôi tháng mỗi người cũng chỉ kiếm được 2400, tăng ca thì mỗi người cũng chỉ được thêm 600. Mà tôi lại ăn chơi, xuất ngày đòi tiền cha mẹ. Mỗi khi không có tiền thì lại giận dỗi đòi nghỉ học, họ thấy bất quá lại đi mượn tiền gửi lên cho tôi.
(Kiếp này trở về nên để cha mẹ sống thảnh thơi hơn mới được, nhất định phải vậy rồi. Tính theo thời gian thì chắc cũng sắp được nghỉ dài ngày rồi, đến lúc đó nhất định phải về thăm cha mẹ.) Khuôn mặt Giang Bạch đăm chiêu, suy nghĩ. Ánh mắt chập chờn một tia lửa nhỏ hừng hực.
Lúc này cậu mới để ý, cái tên nam sinh tên Kim Phong đang nhìn thẳng vào mình. Trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu ngạo. Hắn mặc dù ăn mặc chẳng có gì nổi bật nhưng hắn lại là 'con chó' canh của tên kia, Dương Khải.
Giang Bạch liếc mắt nhìn qua Dương Khải, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào Dương Khải. Chính Dương Khải là nguyên nhân cha mẹ cậu bị hại chết. Trong cậu càng lúc càng sôi sục, chỉ muốn vặt Dương Khải ra làm hai. Giang Bạch nhìn Dương Khải một lúc mới mở miệng nói.
" Dương Khải tìm tao có việc gì, không có việc gì thì tránh ra".
Mọi người xung quanh đều sững sờ, không tin được một tên nghèo mạc, địa vị không có lại dám nói như vậy. Mọi người đều sững sờ 1 lúc xong sau đó cả hội cười ầm lên.
" ha ha. Hắn nghĩ hắn lại là ai, phú nhị đại hay quan nhị đại". Một nam sinh cười lớn nói.
" Hắn vậy mà dám nói như vậy sao? Ta lại không biết đó, haha". Nam sinh đứng sau lưng đám người tố miệng hét lên.
" Bổn cô nương, còn tưởng rằng hắn thấy khó mà lui, suy cho cùng bổn cô nương có thể bảo vệ hắn một mạng. Ai lại ngờ, hắn lại ngông cuồng như vậy". Một nữ tử xinh xắn nói. Lời nói vừa nói ra mọi người đều nhìn nữ tử này với vẻ mặt ngưỡng mộ.
" Mày nghĩ tao đến để nói chuyện phiến với mày à." Dương Khải hai con ngươi đỏ lòm nhìn về phía Giang Bạch nói gằm.
" Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày quỳ xuống dập đầu ba cái xong sủa tiếng chó, tao nghe mà thấy êm tai có khi tao tha cho. Hai là mày đừng mong nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa." Dương Khải ưỡn ngực, chân đạp nhẹ xuống nền nói.
Mọi người đều nhìn về phía Giang Bạch, không khỏi một tia cười nhạo. Còn về Giang Bạch lúc này, cậu đứng đó một khắc. Một lúc sau mở miệng, cậu hít vào một ngụm khí rồi thở phù ra ngoài.
" Dương Khải, mày nghĩ có thể thắng tao". Giang Bạch với ánh mắt vô hỉ, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào Dương Khải nói.
" Mày là cái chó má gì, còn tưởng mình là đại ca thật à. Dương Khải tao hôm nay phải dạy dỗ con chó này để mày biết, nữ nhân của tao thì đừng có động vào."
"Mày chả là cái chó má gì, lại còn bám theo người của ông đây. Ông phải cho mày mãi mãi nhớ có những thứ cả đời này mày không bao giờ được mơ ước, chứ đừng nói là chạm vào". Dương Khải con ngươi như phun lửa, khuôn mặt giận dữ hiển hiện chỉ thẳng tay vào mặt Giang Bạch mà nói.
"Lên, đánh chết nó cho tao". Dương Khải hét.
"Vâng, Dương ca". Liền 5,6 bóng người liền trả lời, xông lên cùng lúc hướng đến Giang Bạch.
(Hừm! Mới trở về Địa Cầu đã bị lũ kiến hôi thách thức. Liền vậy ta coi như là khai màn. Địa Cầu ta lại về rồi).
Updated 109 Episodes
Comments