Vù.
" Xông lên anh em, đánh nó".
Lúc này liền 5,6 người cùng xông lên. Tay nắm thành nắm đấm tung quyền về phía Giang Bạch. Một tay nam sinh to con ở phía trước nhìn vào Giang Bạch, tựa như nhìn một con kiến hôi không ai thèm, nắm đấm của hắn to, dùng toàn bộ cơ thể vận dụng mà xuất quyền này. Phải biết quyền này của hắn rất uy lực, mọi người trong trường đều biết hắn một nắm đấm này từng phá liền hai, ba tấm gỗ dày 2 phân. Vậy là đủ để biết một quyền này của hắn uy lực như thế nào. Hắn xé gió chạy đến, tay nắm quyền vung lên.
" Người đó chết chắc rồi, quyền này quá mạnh rồi". Có kẻ tặc lưỡi lắc đầu.
Nhưng điều không ai ngờ lại xảy ra. Giang Bạch một tay chưởng một tay quyền xuất ra. Tay chưởng làm hoá giải quyền kia, tay còn lại thì xuất quyền như gió đấm thẳng vào ngực tay to con kia.
' Hịch'.
Tiếng nắm đấm tuy kêu không to nhưng cũng làm mọi người thay đổi sắc mặt. Một quyền này đủ mạnh để bức lui tay to con về sau 5,6 bước. Không dừng tại đó, Giang Bạch một quyền, một chưởng tiếp tục đánh những tên còn lại. Bọn chúng liền trong chớp mắt đã ngã xuống đất lăn lộn.
Tên to con tuy bị đánh lui 5,6 bước, nhưng lại không ngã, càng nhìn thì cảm thấy như một quyền kia không hề hấn gì với hắn. Hắn mặt nhăn lại lao lên lần nữa, lần này trông hắn có vẻ cẩn thận hơn. Một mạch lao lên , ánh mắt không rời Giang Bạch dù chỉ một giây.
" Lãnh tiếp một quyền của ta". Hắn lao lên trong miệng hét lớn.
Bức quá bực này cũng chỉ là kẻ có cơ bắp không có não. Liền lại bị Giang Bạch bức lui tiếp lần nữa, lần này không như lần trước, lần này hắn khụy gối xuống đất lui một quãng dài. Hắn đau đớn, con ngươi thu lại đỏ hoe tựa như máu. Một giây sau hắn thổ ra một ngụm máu đỏ tươi. Cơ thể liền mềm nhũn không còn sức lực đến đứng dậy cũng không thể. Liền lúc này xem xong cảnh tượng trên toàn trường tĩnh mịch, sắc mặt ngưng lại, nhất là những kẻ đứng hô hào, nịnh hót Dương Khải hay kể cả Dương Khải lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
" Liền một lúc đánh ngã 5,6 người, trong đó lại có kẻ từng được gọi là một quyền vỡ tường, này hôm nay quá kinh khủng rồi." Một nam sinh đứng hồi lâu cất tiếng. Toàn trường mọi người nghe thấy lại càng run rẩy. Nhất là Dương Khải hắn lúc này chân tay càng bủn rủn hơn, trên mặt hắn mồ hôi chảy tựa không dừng lại.
Giang Bạch lúc này bước chân chầm chậm tiến đến phía Dương Khải. Cách khoảng chừng chục bước chân tới Dương Khải, liền nữ tử bên cạnh Dương Khải tiến lên giang tay che trước mặt Dương Khải nhìn thẳng vào Giang Bạch.
" Giang Bạch, hôm nay dừng ở đây. Nếu anh tiếp tục mà đánh Dương Khải thì anh đừng mong tiếp tục sống ở đây nữa." Nữ tử này liền nhìn thẳng vào Giang Bạch nói lớn. Nhưng lại thấy Giang Bạch hình như không dừng bước.
" Giang Bạch, anh đánh giỏi nhưng cha mẹ anh không vậy." Liền câu nói này, Giang Bạch dừng chân lại nhìn vào đôi nam nữ trước mặt.
" Đúng, haha. Mày không thể đánh tao. Mày mà đánh tao cha tao sẽ không tha cho mày." Dương Khải đứng sau, mặt hoàn sắc nở nụ cười.
" Nếu anh biết điều, tôi sẽ giúp anh cầu xin Dương Khải. Chỉ cần anh xin lỗi Dương Khải là được". Nữ tử này được đà tiếp tục nói.
" Nếu không thì sao, nếu đồng ý thì sao". Lúc này mặt Giang Bạch đã ngưng đến trọng điểm từng câu từng chữ phát ra chậm rãi.
" Anh đừng có mà không biết điều. Một kẻ nhà quê nghèo hèn như anh, thì là cái thá gì, nếu không phải nên đây sống nhờ vào gia đình tôi, anh có thể ở đây chắc." Nữ tử lúc này trên mặt ran ran, gân mặt nổi lên. Tay chân chỉ trỏ vào mặt Giang Bạch.
" Một kẻ nghèo hèn như mày thì chỉ cần đụng vào tao là mày sẽ không thấy mặt trời ngày mai nữa đâu." Dương Khải càng thấy vậy cười.
Lúc này xung quanh đã bắt đầu ồn ào lên, cho rằng chắc chắn Giang Bạch phải chịu lép vế, cúi đầu hạ mình mà xin lỗi. Nhưng cũng có người lại sôi sục mong Giang Bạch đánh Dương Khải dù đây chỉ là suy nghĩ trong lòng không nói ra. Liền một khắc sau đó người đến xem lại càng đông. Lúc này chỉ nhìn thấy có mấy người nằm ôm mặt, ôm bụng ngồi gọn một chỗ, một kẻ nắm im bất động tựa như chết không mảnh may nhúc nhích. Nhưng trọng tâm lại là 3 người kia, một nữ hai nam, người nữ giang tay đứng giữa hai nam. Nữ nhân đó mặt nhìn về một nam, khuôn mặt hồng hồng như lửa.
" Mộng Thư Kỳ, cô nghĩ như vậy sao, cô đại diện cho gia đình cô sao". Mọi người đang bàn tán ầm ầm. Thì một nam sinh đứng trước nữ sinh cất tiếng, làm mọi người đều im lặng chú ý.
" Ồ, đó không phải Mộng Thư Kỳ, một trong ngũ đại mỹ nhân sao. Sao lại... chẳng lẽ hai nam nhân kia đang giành nhau mỹ nhân". Một kẻ suy tình trước sắc đẹp lên tiếng. Mà lúc này trong lòng hắn hừng hực muốn ra tranh phong.
" Liền người không thấy, ả đang bảo vệ ai sao, ngươi nghĩ còn cơ hội." Nữ nhân bên cạnh phản bác lại như nhìn rõ tâm can hắn vậy.
" Ngươi, không nghe ta nói thì liền cút khỏi nhà ta. Sau này cũng đừng làm như chúng ta từng quen." Mộng Thư Kỳ lúc này tức giận vô cùng. Càng nghe mọi người xung quanh nói, Thư Kỳ lại càng làm gắt nhìn Giang Bạch mà nói.
" Bỏ đi, một con chó điên cuồng chấp làm gì. Chúng ta đi KTV." Mộng Thư Kỳ nhìn Dương Khải nói.
"Được được, nghe Kỳ Kỳ hết". Dương Khải nhìn Thư Kỳ đánh mắt đưa tình.
" Liền nay tao hôm nay cho mày thời gian, ngày mai không được ở Giang Bắc. Nếu tao còn gặp mày ở Giang Bắc thì liền đánh gãy chân mày, vứt mày xuống sông." Dương Khải quét mắt qua Giang Bạch nhìn khinh bỉ.
Giang Bạch không nói gì cả, cậu đứng im yên lặng.
" Còn không ngoan ngoãn cút đi". Mộng Thư Kỳ thấy Giang Bạch không trả lời, liền quát gằn.
"Mày không nghe thấy à. Tao tha cho rồi còn không thèm trả lời." Dương Khải nói nhấn mạnh từng chữ nhìn Giang Bạch.
Giang Bạch lúc này liền, xoay lòng bàn tay nắm chặt. Đưa mắt nhìn Dương Khải và Mộng Thư Kỳ, khuôn mặt lại càng lạnh như tờ.
" Vậy đây là những gì cô nghĩ, cô vô tình thì đừng hỏi vì sao tôi vô nghĩa". Giang Bạch ngưng giọng nhìn Mộng Thư Kỳ đứng cạnh Dương Khải nói.
Chỉ là lúc này sau câu nói, liền mọi người đều giật mình. Một nắm đấm ở Giang Bạch đã đập thẳng vào mặt Dương Khải.
Updated 109 Episodes
Comments
Nguyển Đức
mới dọc mà đánh giá gì
2024-05-09
0
Nguyển Đức
còn đỉ mẹ mày quảng cáo chó đẻ
2024-05-09
0