[XUYÊN KHÔNG], TIỂU BẢO BỐI CỦA THIẾU GIA ĂN CHƠI!
Tại một công trình lớn.
Các thiết bị xây dựng đang được vận chuyển một cách cẩn thận. Hàng loạt các xe container đang nối đuôi nhau đi vào. Tiếng hô hét của các công nhân cùng tiếng ồm ồm của các máy móc vang lên liên tục.
Tôi, Hoàng Thiên-là một CEO của công ty lớn nhất nhì cả nước. Là một tổng tài có chỉ số IQ và EQ cao ngất ngưởng. Đẹp trai, ga lăng, tương lai xán lạn* đang chờ tôi phía trước. Là ông chồng quốc dân của bao cô gái trên cả nước, chính phủ gặp tôi còn phải nể nang tôi tới ba phần.
( “xán lạn” là một tính từ mang ý nghĩa tích cực để nói về một điều tươi sáng, rực rỡ. Các bạn nên tìm hiểu thêm về từ này nha, rất dễ bị nhầm lẫn đấy)
Ấy thế mà chỉ vì một tai nạn bất đắc dĩ mà giờ tôi thành ra như thế này.
Trong lúc đang quan sát thì có một cần cẩu kéo một thanh sắt nặng 2 tấn đi qua trên đầu tôi. Bỗng sợi dây cáp đứt làm đôi, thanh sắt nặng đó rơi xuống dưới. Cả người tôi bị đè bẹp dí dưới thanh sắt ấy. Cả cơ thể như bị đứt lìa ra, chân tay bay tứ tung. Tôi đã chết.
Ấy thế mà tôi vẫn sống, nhưng không phải thân thể của tôi!
Xuyên không rồi!!
Không thể tin được một tổng tài ba mươi tuổi tuổi đẹp trai, ga lăng, xán lạn như tôi lại trở thành một công tử bột mười lăm tuổi ăn chơi đàn đúm!!
Không hiểu nổi kiếp trước tôi tạo nghiệp sát gì mà giờ tôi lại phải chịu sự sỉ nhục đến như vậy. Xuyên không thì cũng thôi đi, ít nhất cũng cho vô một người bình thường đi như người ta ấy. Người thì vô một gia đình hạnh phúc, người thì vươn lên từ đáy xã hội ấy, sao lại cho tôi vô cái giống người con ông cháu cha như này.
Quay lại hiện thực tàn khốc nào.
Chà, tôi đã đến thế giới này được ba ngày rồi. Và hiện tại thân thể này trước khi tôi xuyên vô đã bị tai nạn giao thông nghiêm trọng. Đã hôn mê được một tuần, sau đó thì tôi mới nhập vô.
Theo như kí ức còn sót lại của nguyên chủ thì 'tôi' mới chỉ mười lăm tuổi và khoảng thời gian này đang nghỉ hè nên tôi cũng không lo lắng rằng mình sẽ phải quay lại thời kì thanh xuân tuổi học trò nữa.
Cạch.
"Hoàng, con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm nữa đi."
Tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ bước vô phòng.
Người phụ nữ tuổi ba mươi này là mẹ kế của nguyên chủ, Gia Hân. Mặc dù là con của chồng nhưng bà rất yêu thương nguyên chủ như con ruột của mình. Nghe tin Nguyên chủ bị tai nạn bà ấy đã khóc rất nhiều. Có một bà mẹ thương mình như vậy nhưng nguyên chủ lại không hè quan tâm bà ấy, còn nói bà ấy là hồ ly tinh phá hoại gia đình của mình. Đúng là thằng bất hiếu mà.
Theo như thông tin trong não của tôi thì nguyên chủ đúng chuẩn thằng phá gia chi tử từ khi còn bé. Chẳng hiểu nổi cái tính cách của cậu ta nữa, bất hiếu chính hiệu là đây chứ đâu.
Ừ thì...đã là bất hiếu rồi thì cứ diễn cho chót đi, kẻo mất công người ta nghi ngờ mình. Nghĩ là thế, Thiên Hoàng nhăn nhó mặt mày lại chửi:
"Bà đến đây làm gì, đến để cười vào cái mặt tôi à. Đừng tưởng là mẹ kế thì thích làm gì thì làm. Mau cút đi cho khuất mắt tôi!" Thiên Hoàng chỉ tay ra cửa.
"Được, được mẹ đi mẹ đi, nhưng trước đó con ăn chỗ cháo này đi cho ấm bụng. Bác sĩ bảo con mới tỉnh dậy, chưa ăn được đồ cứng nên ăn tạm đi nhé." Gia Hân cầm hộp cháo tính đổ ra bát thì dừng lại.
"Bà để đấy cho tôi, tôi chưa có què đến nỗi cháo cũng không đổ được, tốt nhất là nên phắn về nhà đi." Miệng mắng là thế nhưng khi nhìn thấy đôi tay có chút gầy gò cùng đôi mắt mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt dày một cộm đã cho thấy bà ấy đã lo lắng đến quên ăn quên ngủ rất lâu rồi. Nhìn vào không khỏi sót xa.
Gia Hân mím môi lại cúi đầu. Bà biết là đứa con trai này của chồng không hề thích mình, thậm chí còn làm những thứ quá trớn nhưng bà vẫn bỏ qua. Ai bảo bà thương con quá làm gì.
"Được, vậy con tự làm nhé. Để mẹ đi gọt táo cho con."
Ơ, sao lại còn chưa về, tôi đâu có muốn bà ở đây thêm đâu trời, ngượng chết đi được.
"Thôi đi chưa! Tôi bảo bà phắn đi rồi cơ mà. Bà nhìn cái tay bà xem, gầy trơ xương ra như thế thì gọt kiểu gì, có khi cầm quả táo còn chưa chắc ấy huống chi là gọt cho nên hồn được kia chứ!" Thiên Hoàng giật lại bọc táo và con dao trên tay Gia Hân lại rồi quát:
"Đừng để tôi nói nhiều, cái loại hồ ly tinh khốn nạn."
Rầm!
"Thiên Hoàng, sao con dám ăn nói với mẹ kế của mày vậy hả? Có tin tao cắt luôn tiền tiêu vặt nửa năm của mày không hả!! Thằng trời đánh này!"
____________
Xin chào, mình à tác giả của bộ truyện này, mình là Mori.
Như đã nói ở phần giới thiệu thì mình vừa mới nghĩ ra là mình viết truyện luôn rồi chứ không suy nghĩ trước sau gì cả nên có một số chỗ phi logic mong các bạn thông cảm. Mong các bạn ủng hộ mình nhiều hơn ạ, cảm ơn rất nhiều.
Sau đây là ảnh bìa truyện (cả gốc) và credit.
Updated 79 Episodes
Comments
Frederick Albert
ủa 🙂 tưởng giả vờ mất trí nhớ biến thành con người khác chớ 🙂
2024-05-16
4
Thủy Tiên
hóng quá tg ơi
2024-01-06
3