Tiêu Tiểu ngồi trước gương, hai tay chống lên cằm, nhíu mày suy tư.
- Vậy là mình thật sự xuyên không rồi sao? Nhưng mà...tại sao lại là một đứa bé chứ, đã vậy còn là vai "đứa con bất hạnh" nữa chứ. Aizzz...đau đầu quá đi.
Sau khi dò hỏi các tì nữ trong cung, cô cũng hình dung được thân phận của mình ở hiện tại. Cô bây giờ là công chúa tại thời đại Mặc quốc, tên Mặc Cửu, vì từ nhỏ cô đã ngốc nghếch nên luôn luôn bị tỷ tỷ của mình là Ngũ công chúa ức hiếp, hãm hại.
Kẹt...
Cánh cửa từ từ mở ra, là mẫu phi, bà ấy mang cháo thịt đến cho cô. Mẫu phi cô là Kiều An Hạ _ Kiều phi, bà từng là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, được rất nhiều nam nhân chú ý. Nhưng bà lại được đưa vào cung tiến cử làm phi, nhờ lợi thế nhan sắc cộng thêm thêm thái độ khiêm tốn, phong thái nhẹ nhàng, cẩn trọng mà được hoàng thượng ân sủng. Nhưng chốn thâm cung nào có hạnh phúc đẹp đẽ của riêng ai, từ khi sinh cô ra, biết cô là đứa trẻ ngốc, hoàng thượng cũng dần lạnh nhạt với Kiều phi. Aizzz... đàn ông đúng là chẳng tin được.
- Cửu Nhi, con đang nghĩ gì mà lại trầm ngâm như vậy?
- A, mẫu phi, không có gì ạ.
- Vậy à?
- V..vâng.
- Được rồi, con không muốn nói thì ta cũng không ép.
- Mẫu phi...không có gì thật mà.
- Được rồi được rồi, con mau qua đây ăn cháo đi, kẻo nguội lại không ngon.
- Được ạ.
Cô húp thử một ít, cảm giác hương vị rất ấm áp.
- Ngon quá.
- Vậy thì ăn nhiều một chút, còn nhiều lắm.
- Mẫu phi, người không ăn ạ?
- Ta không đói, con ăn đi.
- Nhưng mà cháo rất ngon, con muốn người cùng con ăn cơ.
- Hửm?... _ nhìn thấy gương mặt ủ rũ và nước mắt lưng tròng của cô, Kiều An Hạ đành ngồi xuống cùng cô dùng bữa.
Sau khi no nê, cô lăn ra ngủ say. Khi tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau rồi, cô mệt mỏi bước xuống giường, rửa mặt rồi sửa soạn đầu tóc.
- Cửu Nhi
- Mẫu phi, buổi sáng tốt lành.
- Con dậy sớm vậy.
- Vâng, con muốn đi dạo cho khuây khỏa.
- Con chắc chứ, sức khỏe của con...
- Mẫu phi yên tâm, con đã khỏe nhiều rồi, người xem
- Được, vậy hãy để Lan Hương đi cùng con.
- Vâng ạ.
Cô cùng Lan Hương đi dạo quanh hồ sen, nước trong hồ trong veo, có thể nhìn thấy những đàn cá nhỏ đang lượn lờ bên dưới, hương thơm của hoa sen vừa tinh khiết vừa nhẹ thoảng làm cho tâm hồn người ta như được ru ngủ, cô đang thư giãn trong bầu không khí trong lành, bỗng phía sau có tiếng nói truyền đến.
- Ái chà, đây chẳng phải là Lục muội của ta sao, sau khi nhận hình phạt của phụ hoàng mà ngươi vẫn có thể đến đây để thư thả à?
- Hửm?
Mặc Cửu xoay lưng, trước mắt cô là một cô bé khoảng chín mười tuổi, ánh mắt sắc sảo, ngữ điệu khinh người, nghe thật khó chịu. Nghe những tì nữ kia gọi cô ấy là Ngũ công chúa, chắc là người hay bắt nạt cô mà những người khác hay nói, Ngũ công chúa _ Mặc Tiên Nhi. Với tính cách chưa bao giờ chịu thua ai, cô cũng đáp lại bằng một giọng đầy chế giễu.
- Đây chẳng phải là tỷ tỷ "tốt" của ta đây sao? Thật sự thất lễ rồi.
- Ha, vẫn còn mạnh mồm được như thế, chứng tỏ trận đòn hôm qua vẫn chưa khiến ngươi sợ nhỉ?
- Tỷ tỷ, ai mà không sợ bị đòn chứ, phụ hoàng phạt ta, có lẽ muốn ta nên người thôi.
- Ngươi...miệng lưỡi được đấy, nhưng ngươi nên biết, ta và ngươi, phụ hoàng sẽ luôn tin ta.
- Tỷ tỷ không cần đe dọa, bởi vì ta giống như một cái cây thẳng vậy, gió đến mấy, cũng không quật ngã được ta đâu.
- Cái gì?
- Ta cảm thấy trong người không khỏe, ta xin phép về trước.
- Không khỏe? Chờ đã
- ?
- Muội muội không khỏe, phận là tỷ tỷ, sao ta có thể ngó lơ được chứ, để ta đưa muội đi gặp thái ý nhé!
- Không cần tỷ tỷ bận tâm, sức khỏe của ta không tệ đến mức phải gặp thái ý.
- Câm miệng, bổn công chúa nói sao thì là vậy, người đâu, mau đưa "muội muội thân yêu" của ta đi gặp thái y nào.
Đám nô tỳ của Mặc Tiên Nhi từ từ áp sát lại phía Mặc Cửu. Cô không những không sợ hãi mà còn nghiêm mặt, vung mạnh tay phô ra khí chất của một công chúa.
- To gan, ta đường đường là một công chúa lại để các ngươi tùy ý đụng chạm?!
Nhìn thấy sự cương quyết và nghiêm nghị của cô, đám nô tỳ cũng không dám nhúc nhích.
Liếc thấy hoàng thượng _ Mặc Triết Minh _ ở phía xa. Mặc Tiên Nhi bỗng ngồi phệt xuống đất, tay ôm mặt uất ức. Đợi khi hoàng thượng đến gần thì cô ta nói với vô tội.
- Muội muội, ta biết muội còn giận ta, nhưng muội có cần phải mạnh tay như vậy không, hức!
- Gì cơ?
- Ta cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi mà, đưa muội đến thái y để xem bệnh, chẳng lẽ ta làm sai sao?
- Ha? Nói quái gì vậy hả?
- Có chuyện gì vậy? _ Mặc Triết Minh đã đến sau lưng cô từ lúc nào.
- Phụ hoàng?
- Phụ hoàng, người đừng hiểu lầm, là do con bất cẩn ngã, không phải do muội muội đâu ạ.
Mặc Tiên Nhi tỏ vẻ cao thượng như đang nói đỡ cho cô, nhưng thật ra đang ngầm vu khống rằng cô là người khiến cô ả ngã.
- Lại là ngươi à?
- ....
Mặc Triết Minh nhìn cô bằng ánh mắt u ám. Nhìn thấy hoàng thượng tức giận. Mặc Tiên Nhi nở nụ cười đắc thắng. Cô vốn đang khó chịu với những lời lẽ mà cô ta phát ra nãy giờ, một mạch tiến về phía Tiên Nhi, một phát đẩy cô ta ngã xuống hồ nước.
- Hỗn xược !
- Chẳng phải người nói con đẩy ngã tỷ ấy sao? Bây giờ đúng là con đẩy đấy ạ. Dù sao cũng bị trách phạt, thay vì chịu oan ức, con lại muốn tự làm tự chịu hơn.
Updated 52 Episodes
Comments
wumyhire wan
ngầu
2024-11-23
2
Anonymous
k
2024-08-31
0
Anonymous
Chị đỉnh quá đi
2024-08-12
1