Trong lúc nhờ tài xế đến cô nhi viện đón bọn nhỏ thì Mạn Băng Thanh tranh thủ cùng quản gia Châu đến chợ rồi đi siêu thị mua thực phẩm nguyên liệu về làm.
Về đến nhà, cô vội vàng đi đến sân vườn trước nhà trải khăn tấm thảm mấy cô người hầu cũng phụ giúp cô bưng trái cây và nguyên liệu cần nấu nướng, cô cùng một cô hầu đang cẩn thận khiên bếp nướng than ngoài trời sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, gần chuẩn bị xong thì các bạn nhỏ đã háo hức chạy đến.
Mạn Băng Thanh xúc động ngồi xổm xuống dang rộng hai tay để có thể ôm hết các bạn nhỏ, mà các bạn nhỏ ở đây gồm mười một đứa lận, vẫn là Lục Nhiếp chỉ mới ba tuổi là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất nhưng vẫn luôn quật cường nhìn các bạn nhỏ được cô ôm.
- Các em mau vào ngồi xuống đi nào, chị đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn và quà cho các em
- Oaaa...thích quá à cảm ơn chị Thanh Thanh rất nhiều ạ
Các bạn nhỏ vui mừng hô hoán lên, trong lúc các bạn nhỏ biểu diễn ca hát cho mọi người nghe và xem thì cô quay sang ôm lấy Lục Nhiếp rồi đó để thằng bé ngồi bên cạnh mình. Đúng lúc này hai chiếc siêu xe chạy đến, hoá ra là Ngạn Xuyên trở về nhà cô thoáng chốc có chút hoảng sợ sợ anh sẽ nổi giận với bọn nhỏ, mà nhìn thoáng qua bên cạnh anh còn có cả Trần Nam Tinh.
Anh ta vừa tia thấy cô liền vẫy vẫy tay, nhưng lúc này Ngạn Xuyên đã tức giận đến nơi nhìn xa xa cô còn thấy rõ anh đang tức điên lên, mà lúc này quản gia Châu chạy đến nói gì đó sau đó anh bỏ vào trong nhà.
Bạn nhỏ nữ Lạc Hàn trong bộ váy công chúa màu xanh nhạt luôn nở nụ cười và hát cho mọi người cùng nghe.
- Trong một gia đình có 3 chú gấu...gấu ba, gấu mẹ và gấu con, gấu ba mũm mĩm gấu mẹ thì lại thon thả gấu con thì quá là xinh xắn, nhún vai nhún vai thật là ngoan....
Cô bé hát với giọng trong trẻo vừa ngọt ngào khiến ai nấy đều yêu thích vừa thấy xót thương, nhìn những đứa trẻ xinh xắn và hiểu chuyện như thế này mà nỡ lòng nào bỏ rơi.
Mạn Băng Thanh vừa nấu nướng vừa mỉm cười nhìn qua bọn nhỏ đang vui đùa với người hầu, bỗng bất ngờ Lục Nhiếp đi đến ánh mắt long lanh nhìn cô.
- Chị Thanh Thanh ơi, em có thể giúp chị được không ạ
Thấy được thành ý tốt của cậu nhóc sau đó cô đưa cho một ít rau.
- Tiểu Nhiếp giúp chị nhặt rau nhé, để chị chỉ cho em nè
Cô chăm chú chỉ cho cậu nhóc rất nhanh cậu đã hiểu ngay, sau đó cô để cho cậu nhóc nhặt rau còn cô thì đứng nướng thịt với bếp nướng than. Một lúc sau Trần Nam Tinh bất ngờ đi đến, anh ta nở nụ cười tươi đi đến chỗ cô.
- Để tôi phụ giúp em một tay
Mạn Băng Thanh gượng gạo từ chối.
- A không cần đâu, anh đang bận công việc hay sao ?
- Không, tôi hết bận rồi giờ tôi đang rất rảnh để tôi giúp em nướng thịt
Thấy anh ta nhiệt tình như vậy cô cũng không nỡ từ chối cuối cùng để cho anh ta nướng thịt cùng mình, anh ta bắt đầu bắt chuyện với cô.
- Thật không ngờ cô Mạn không những xinh đẹp mà lại còn lương thiện, thật ghen tị với cái tên Ngạn Xuyên đó nhưng hắn ta lại không biết trân trọng..
Mạn Băng Thanh chỉ biết cười gượng gạo mà thôi, mà lúc này anh ta vô tình nhìn thấy trên tóc có dính cái đó sau đó anh ta vươn tay định lấy ra nào ngờ cô bị theo quán tính mà né ra.
- Trần thiếu gia, anh định làm gì vậy ?
Chỉ thấy anh ta cười trừ.
- Tôi chỉ giúp em lấy lá khô trên tóc em thôi, em đứng yên cứ để tui lấy
Nghe vậy cô cũng đứng yên để cho anh ấy lấy giúp, nhưng cảnh tượng này lại vô tình bị Ngạn Xuyên từ trên thư phòng nhìn xuống thấy, tay đút trong túi quần tự dưng siết chặt đến nỗi nổi cả gân xanh mà anh không hề nhận ra điều đó chỉ thấy khó chịu khi nhìn cảnh tượng vợ hời hợt của mình với bạn thân của mình.
- Sao hai người kia dám....!
Dù thấy bực bội trong lòng nhưng anh lại chẳng làm gì được bởi nếu anh lấy cách gì mà tách hai người kia ra, thật không hiểu sao lại khá bực bội khó chịu khi thấy cô cười tươi với người khác còn anh thì luôn làm cái mặt lầm lì đó.
Lục Nhiếp thấy hai người khá thân thiết như vậy nên có chút lầm tưởng.
- Chị Thanh Thanh, chú ấy là chồng của chị ạ ?
Nghe vậy Mạn Băng Thanh trừng mắt vội xua tay nói.
- Không phải đâu, chú ấy không phải chồng của chị
- Ò ra là vậy ạ
Trần Nam Tinh nhếch môi cười thích thú, bỗng nụ cười trên môi anh ta tắt ngấm khi vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Lục Nhiếp, hai mắt anh ta mở lớn từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc.
Anh ta hết sức bình tĩnh hỏi cậu nhóc.
- Sợi dây chuyền này...con có từ đâu ?
Thấy vậy, Mạn Băng Thanh liền giải thích.
- À sợi dây chuyền này nghe viện trưởng Hà nói rằng thằng bé đã có nó trên cổ từ lúc thằng bé chỉ mới ba ngày sinh ra...
Trần Nam Tinh nghe vậy cũng không hoài nghi thêm, chắc chỉ là trùng hợp thôi sợi dây chuyền này vô cùng đơn giản cũng không là duy nhất nên ai có cũng không vấn đề..
Updated 65 Episodes
Comments
Anonymous
Hay quá đi mất
2024-01-04
0
So Lucky I🌟
Rồi sợi dây chuyền này lại là vật quan trọng có thể chứng minh được thân thế của bé con đối với anh chàng họ Trần
2023-11-15
10
So Lucky I🌟
Vk anh xinh đẹp dịu dàng lại thiện lương, vậy mà anh có anh lại không biết trân trọng thì để bạn anh đào góc tường rồi trân trọng dùm anh.
2023-11-15
8