Chương 2.

Tạ Đình Viên theo tiếng gọi mà mở mắt, chăm chú nhìn xung quanh rồi kinh hãi bật dậy.

Người phụ nữ kéo rèm cửa sổ ra rồi mở tung cửa sổ vừa làm vừa nói:”Sắp muộn giờ học rồi con còn định ngủ đến bao giờ đây hả? Tiểu Hoành và con xảy ra chuyện sao? Nay thằng bé không đến chờ con dậy đi học chung nữa, con với thằng bé nghỉ chơi rồi à?”

Nghe được câu này, hắn nhận ra bản thân trùng sinh rồi. Trùng sinh về năm vào lớp mười. Năm ấy Phó Tư Hoành ra nước ngoài đổi chỗ với em trai song sinh Phó Tư Dạ.

Hắn nói ngay:”Mẹ, con thích Tư Hoành”

Bà cau mày nhìn hắn bảo:”Con lại nổi khùng nổi điên gì vậy? Chuyện này mẹ biết rõ mà, mẹ ủng hộ việc này, dù sao thằng bé cũng tốt”

Tạ Đình Viên giật mình kinh ngạc nhìn bà, hắn không hiểu sao bà biết chuyện này, nhưng câu tiếp theo đã nói rõ:”Dù sao con cũng là mẹ sinh mà”

Bà nói rồi mỉm cười, hắn liền nói:”Mẹ, không phải cậu ấy giận con, cậu ấy với em trai song sinh đổi chỗ với nhau, cậu ấy ra nước ngoài học, em trai cậu ấy tới đây học nhưng em trai cậu ấy học trường khác và không quen con”

Bà trầm ngâm rồi nói:”Vậy sao? Dù là vậy con vẫn nên dậy đi học đi sắp trễ rồi đó”

Ba hôm sau, hắn gặp lại hình bóng quen thuộc, đời trước cấp ba Phó Tư Dạ học ở thị trấn bên cạnh, hiện tại lại có người in hệt hai người xuất hiện, đối phương giới thiệu:”Phó Tư Hoành, không cần giúp đỡ”

Anh vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, sao lại ở đây, anh muốn biết tại sao Phó Tư Dạ chuyển đến đây.

Hắn thực không hiểu nỗi, nhưng giây tiếp theo, đối phương đến gần hắn ngừng lại nói nhỏ với giọng điệu giận dữ:”Cậu không cần kiếm đâu, Phó Tư Hoành không muốn nhìn thấy bản mặt cậu nên tôi đi học thay anh ấy, anh ấy ghét cậu”

Nói xong liền đi nhanh về cuối lớp.

Quay về nhà, hắn nằm dài trên giường khó hiểu nhìn tấm ảnh chụp chung giữa hai người.

Phó Tư Hoành ghét hắn? Chả lẽ Phó Tư Hoành cũng trùng sinh?

Hắn thở dài nói:”Khó rồi đây, xem ra việc theo đuổi cậu ấy thật sự rất khó”

Nhiều năm sau, khi tốt nghiệp đại học, hắn thừa kế tập đoàn, Phó Tư Dạ ngay lập tức cưới tiểu thư Hạ gia, cưới xong mới đi du học, đối phương sợ người mình yêu lần nữa bị hắn cướp mất nhưng hắn chỉ vung tiền tìm Phó Tư Dạ, hắn biết hiện tại hai người vẫn dùng thân phận của nhau.

Hắn nằm trên giường nhớ lại những chuyện cũ đã qua.

Tạ Đình Viên gặp Phó Tư Hoành năm ba tuổi ở công viên, hắn và cậu đều đi một mình.

Phó Tư Hoành ngồi dưới một cây đào đọc sách, Tạ Đình Viên vừa mua được một cây kẹo bông gòn liền lon ton chạy về ghế ngồi ăn nhưng giữa đường lại bị một đám nhóc lớn tuổi hơn chút chặn đường, đứa lớn nhất một tay giựt kẹo bông gòn một tay đẩy hắn.

Tạ Đình Viên ngã đập đầu xuống đất, bật khóc nức nở. Phó Tư Hoành đọc sách gần đó thấy điếc tai định đổi chỗ thì bắt gặp cảnh này, cậu đứng dậy đóng cuốn sách lại, tiến đến dùng cuốn sách dày cộp vả vào mặt tên nhóc lớn nhất rồi nói:”Không được bắt nạt người nhỏ hơn mình”

Đối phương tức giận ném cây kẹo bông gòn xuống đất rồi bỏ đi, Tạ Đình Viên xoay người đỡ hắn dậy.

Tiểu Đình Viên nhìn cây kẹo bông gòn dưới đất, lại khóc to thêm. Phó Tư Hoành cảm thấy hắn thật điếc tai, cậu đi lại xe bán kẹo bông gòn mua hai cây đưa cho đối phương rồi nói:”Nín đi, nam tử hán đại trượng phu ai lại đi khóc bao giờ”

Hắn lau nước mắt, vương tay nhận kẹo bông gòn rồi nói:”Cảm...cảm ơn”

Phó Tư Hoành nói:”Chẳng ra hệ thống gì cả”

Tạ Đình Viên như không nghe thấy, hắn nói:”Cậu thật tốt”

Nghe hắn nói, cậu mở to mắt kinh ngạc, giây sau vương tay ra trước mặt đối phương nói:”Có muốn làm bạn với tôi không?”

Tạ Đình Viên nằm lấy tay cậu trả lời:”Có, tôi muốn làm bạn với cậu”

Cả hai trở thành đôi bạn thân, bên cạnh Tạ Đình Viên đang ngồi ở bánh nhất định sẽ có Phó Tư Hoành ngồi gần đó đọc sách, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn, cậu không muốn để ý hắn chút nào nhưng không để ý hắn một chút hắn sẽ bị bắt nạt. Mỗi lần bắt nạt sẽ khóc lóc gào tên cậu:”A Hoành”

Nghe thật điếc tai, cậu muốn nói thế, nhưng không nỡ. Hắn như một con mèo trắng nhỏ yếu đuối cần bảo vệ vậy.

Nghĩ đến mà bật cười. Sinh nhật mười tuổi cậu mang một con mèo trắng lông dài đến đưa cho hắn nói:”Quà sinh nhật”

Hắn rất thích nó, không cầm giỏ mà đã bế vội mèo nhỏ lên ôm vào lòng. Mèo nhỏ cũng rất thích hắn, dụi dụi trong lòng hắn làm nũng. Nhìn hắn mê muội như vậy thực giống chú mèo trắng trong tay hắn, Phó Tư Hoành nói:”A Viên, cậu nhìn giống con mèo trong tay cậu”

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu đầy khó hiểu, cậu bật cười nói:”Sau này chúng ta kết hôn nhé?”

Nghe xong, Đình Viên tức thì gật đầu đồng ý.

Hot

Comments

thỏ con thích tiểu thuyết

thỏ con thích tiểu thuyết

Ồ học lại lớp 10 cảm giác thế nào ta/Silent/

2024-08-13

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play